Lời Nhan Chiêu Nhược vừa nói, mặc dù Doãn Hồng đã cố duy trì phong độ, nhưng khóe miệng ông vẫn co giật vài cái.

Cái gì gọi là con trai bọn họ dính lấy cô không rời?

Trần Ngọc Hoa càng nghe càng nhìn chằm chằm Nhan Chiêu Nhược, một người phụ nữ từ nơi khác đến, đã sinh con, có điểm nào đáng để con trai bà bám lấy không buông chứ, chỉ vì cô xinh đẹp sao, ở Bắc Kinh những cô gái xinh đẹp nhiều vô số kể, với năng lực hiện tại của con trai bà, muốn cô gái nào mà không được?

Doãn Vinh Vũ chưa từng học đại học, nhưng anh xuất thân từ một gia đình thư hương, cha mẹ đều là giáo viên đại học, bạn bè và người thân đều là người có học thức, chứ đừng nói đến việc hãng máy Vinh Vũ của anh hiện tại rất có tiếng, băng cassette được bán trên khắp cả nước, ngay cả báo kinh tế cũng đưa tin khen ngợi. Là người đàn ông có tiền đồ, là một trong số những tin anh trong giới kinh doanh, có thể kiếm được nhiều tiền nhất.

Còn Nhan Chiêu Nhược thì sao, ngoại trừ việc học Kinh Đại, cô còn có cái gì nữa?

Hơn nữa cho dù thi đậu Kinh Đại, tương lai cũng chưa chắc có thể ở lại Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp không chừng sẽ bị phân đến nơi hẻo lánh nào đó, bọn họ là giáo viên Kinh Đại nên hiểu rất rõ điều này.

Cho nên một cô gái từ nơi khác đến, danh tiếng lại không tốt, làm sao xứng với con trai bảo bối của bọn họ?

Trần Ngọc Hoa chỉ có một đứa con trai duy nhất là Doãn Vinh Vũ, mặc dù ngoài mặt luôn ghét bỏ đứa con trai này, nhưng trong lòng lại cực kỳ tự hào. Người ngoài nói bà không tốt cũng không sao, nhưng nói con trai bà không tốt, bà sẽ lập tức biến sắc, bất luận thế nào cũng phải nghĩ biện pháp để đối phương thay đổi suy nghĩ này, chứ đừng nói là những lời  Nhan Chiêu Nhược vừa nói.

“Cô... Cô thật sự là người vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, con trai tôi là ông chủ lớn, sao có thể để ý tới cô, một người phụ nữ đã đi theo không biết bao nhiêu nam nhân, lại còn sinh con? À tôi hiểu rồi, cô cố ý muốn khiêu khích quan hệ giữa tôi và Vinh Vũ, cho rằng chỉ cần chúng tôi phản đối chọc giận nó, nó sẽ càng đứng về phía cô và con gái cô có phải không? Tâm cơ của cô cũng thật thâm sâu a! Tôi nói cho cô biết, cô đừng nằm mơ giữa ban ngày, Doãn gia chúng tôi cần thể diện, tuyệt đối không chấp nhận người có tâm tư ác độc như cô”

Sắc mặt Nhan Chiêu Nhược lạnh như băng, lần đầu tiên cô sinh ra xúc động muốn mắng người giữa đường như vậy.

Lời xấu xa gì hai vợ chồng này cũng nói được, ngay cả thuyết âm mưu cô khiêu khích quan hệ gia đình bọn họ cũng xuất hiện, Nhan Chiêu Ngược xem như thấy được người trí thức chơi xấu có bao nhiêu ghê tởm, bị ức hiếp đến tám lần đều không mở miệng được.

Tần Sùng Vũ đen mặt nghiêng người đỡ cô ở phía sau, dường như muốn giúp cô đuổi họ ra ngoài, cô liền kéo tay áo anh, bảo anh đừng lên tiếng.

“Tôi không cãi nhau với hai người, rốt cuộc là ai dính ai không buông, cứ việc gọi cho con trai hai người tới đây đối chất, hỏi trực tiếp anh ta không phải liền biết hay sao, hai người có thể tìm điện thoại gọi cho Doãn Vinh Vũ, tôi ở đây chờ. Sau khi đối chất xong, tôi yêu cầu các người phải xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ đến trường khiếu nại các người, tôi có lòng tốt thu nhận một đứa trẻ lang thang, lại bị hai giáo viên của trường cố ý nói là mang theo đứa nhỏ muốn cưỡng ép gả cho con trai bọn họ, điều này thật sự quá vớ vẩn, da mặt quá dày, tôi chịu không nổi ủy khuất này”

Nhan Chiêu Nhược nói rõ ràng từng chữ, biểu cảm cười nhạt lại hàm chứa sự quật cường, đôi mắt lóe lên sự kiên quyết, hôm nay một là đối phương chịu chết, hai là cô sống tàn tộc.

Trần Ngọc Hoa thấy thế liên sửng sốt, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Nhan Chiêu Nhược, trước đ�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play