Cô bé đi chân trần nên không thể chạy
lâu, Nhan Chiêu Nhược đuổi theo không xa thì phát hiện cô bé đang ở trong cửa
hàng ở một ngõ nhỏ khác.
Cô bé cuộn mình ở góc cửa, ôm đầu gối,
khuôn mặt nhỏ nhắn đen kịt bẩn thỉu đến mức chỉ có thể nhìn ra một đôi mắt
trong trẻo nhưng trong ánh mắt lại vô cùng sợ hãi và khủng hoảng. Nhan Chiêu
Nhược càng đến gần, cô bé càng rụt lại.
Nhan Chiêu Nhược sợ dọa cô bé nên liền
dừng bước. Cô khom lưng, dịu dàng hỏi: "Bạn nhỏ, cháu tên gì?"
Cô bé không nói lời nào, vẫn cảnh giác
nhìn cô. Nhan Chiêu Nhược lại hỏi cô bé biết nhà mình ở đâu không, cô bé vẫn
không trả lời.
Nhan Chiêu Nhược quay đầu nhìn vào
trong ngõ nhỏ. Đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xách rác đi ra,
cô liền hỏi đối phương có biết cô bé này là con nhà ai hay không.
Người phụ nữ trung niên bĩu môi lắc
đầu: "Cô bé lạc ở đây mấy ngày. Đoán chừng nhà không ở bên này, nếu không
cha mẹ đã tìm được từ lâu rồi."
Sau khi người phụ nữ trung niên rời đi,
Nhan Chiêu Nhược nhìn chằm chằm cô bé. Do dự một lát liền cắn răng, lấy một cái
áo khoác từ trong túi ra, đi đến quấn cô bé lại.
Cô bé này không biết đi lạc bao lâu mà
trên người vừa bẩn vừa gầy, còn dính đầy mùi hôi thối của đống rác, tóc trên
đầu rối đến mức thắt nút.
Một tay Nhan Chiêu Nhược cố gắng hết
sức ôm cô bé, một tay xách túi thức ăn vừa mua đi về phía đồn cảnh sát.
"Đừng sợ! Chị đưa em đến đồn cảnh
sát, chú cảnh sát sẽ giúp em tìm cha mẹ."
Cô không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ
con nên chỉ có thể cố gắng nói chuyện dịu dàng, mềm mại với cô bé. Nhưng sau
khi cô bé được cô ôm vào lòng thì vẫn còn chút bối rối. Cũng không biết là điếc
hay là không hiểu tiếng phổ thông mà cô đang nói.
-
Đến đồn cảnh sát, bên trong vô cùng ồn
ào, loại người nào cũng có. Nhan Chiêu Nhược ôm cô bé chờ một lát rồi mới đi
đến quầy lễ tân: "Đồng chí cảnh sát, tôi nhặt được một đứa bé!"
"Ồ, nhặt nó ở đâu?" Cảnh sát
rút ra một đơn mẫu tìm trẻ em mất tích rồi bắt đầu điền vào.
Nhan Chiêu Nhược nhanh chóng kể về
chuyện nhặt được một lần, cảnh sát nhìn cô bé rồi điền vào đơn mẫu: "Chúng
tôi sẽ lưu ý thông tin của cha mẹ đứa bé bị lạc, sẽ hỗ trợ hỏi thêm các đồn
cảnh sát khác. Không biết có thể phiền cô chăm sóc đứa nhỏ này một thời gian
hay không? Đồn cảnh sát của chúng tôi quá bận rộn. Cô nhìn xem mỗi ngày đều có
nhiều vụ án như vậy chúng tôi cũng không có thời gian chăm sóc cô bé."
Nhan Chiêu Nhược cúi đầu nhìn cô bé còn
chưa cao đến eo mình, im lặng vài giây rồi hỏi cô bé: "Em có đồng ý đi
theo chị không?"
Cô bé cũng không ngẩng đầu lên, giống
như không nghe thấy, chỉ cúi đầu nhìn bàn chân trần nhỏ bé của mình. Một chân
cô bé giẫm lên mu bàn chân khác, đầu ngón chân vểnh lên cao. Lúc này Nhan Chiêu
Nhược mới phát hiện bởi vì cô bé không mang giày nên sau khi mình buông xuống
nên cô bé mới phải giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo.
Nhan Chiêu Nhược sửng sốt một chút,
đành phải khom lưng ôm cô bé lên, sau đó nói với cảnh sát: "Được. Vậy hai ngày
nữa tôi sẽ quay lại đồn cảnh sát, phiền đồng chí chú ý nhiều hơn một
chút."
"Được rồi, cô mang cô bé về
đi!"
Cứ như vậy, suốt đường đi Nhan Chiêu
Nhược mặc kệ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.