Cô bé đi chân trần nên không thể chạy
lâu, Nhan Chiêu Nhược đuổi theo không xa thì phát hiện cô bé đang ở trong cửa
hàng ở một ngõ nhỏ khác.
Cô bé cuộn mình ở góc cửa, ôm đầu gối,
khuôn mặt nhỏ nhắn đen kịt bẩn thỉu đến mức chỉ có thể nhìn ra một đôi mắt
trong trẻo nhưng trong ánh mắt lại vô cùng sợ hãi và khủng hoảng. Nhan Chiêu
Nhược càng đến gần, cô bé càng rụt lại.
Nhan Chiêu Nhược sợ dọa cô bé nên liền
dừng bước. Cô khom lưng, dịu dàng hỏi: "Bạn nhỏ, cháu tên gì?"
Cô bé không nói lời nào, vẫn cảnh giác
nhìn cô. Nhan Chiêu Nhược lại hỏi cô bé biết nhà mình ở đâu không, cô bé vẫn
không trả lời.
Nhan Chiêu Nhược quay đầu nhìn vào
trong ngõ nhỏ. Đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xách rác đi ra,
cô liền hỏi đối phương có biết cô bé này là con nhà ai hay không.
Người phụ nữ trung niên bĩu môi lắc
đầu: "Cô bé lạc ở đây mấy ngày. Đoán chừng nhà không ở bên này, nếu không
cha mẹ đã tìm được từ lâu rồi."
Sau khi người phụ nữ trung niên rời đi,
Nhan Chiêu Nhược nhìn chằm chằm cô bé. Do dự một lát liền cắn răng, lấy một cái
áo khoác từ trong túi ra, đi đến quấn cô bé lại.
Cô bé này không biết đi lạc bao lâu mà
trên người vừa bẩn vừa gầy, còn dính đầy mùi hôi thối của đống rác, tóc trên
đầu rối đến mức thắt nút.
Một tay Nhan Chiêu Nhược cố gắng hết
sức ôm cô bé, một tay xách túi thức ăn vừa mua đi về phía đồn cảnh sát.
"Đừng sợ! Chị đưa em đến đồn cảnh
sát, chú cảnh sát sẽ giúp em tìm cha mẹ."
Cô không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ
con nên chỉ có thể cố gắng nói chuyện dịu dàng, mềm mại với cô bé. Nhưng sau
khi cô bé được cô ôm vào lòng thì vẫn còn chút bối rối. Cũng không biết là điếc
hay là không hiểu tiếng phổ thông mà cô đang nói.
-
Đến đồn cảnh sát, bên trong vô cùng ồn
ào, loại người nào cũng có. Nhan Chiêu Nhược ôm cô bé chờ một lát rồi mới đi
đến quầy lễ tân: "Đồng chí cảnh sát, tôi nhặt được một đứa bé!"
"Ồ, nhặt nó ở đâu?" Cảnh sát
rút ra một đơn mẫu tìm trẻ em mất tích rồi bắt đầu điền vào.
Nhan Chiêu Nhược nhanh chóng kể về
chuyện nhặt được một lần, cảnh sát nhìn cô bé rồi điền vào đơn mẫu: "Chúng
tôi sẽ lưu ý thông tin của cha mẹ đứa bé bị lạc, sẽ hỗ trợ hỏi thêm các đồn
cảnh sát khác. Không biết có thể phiền cô chăm sóc đứa nhỏ này một thời gian
hay không? Đồn cảnh sát của chúng tôi quá bận rộn. Cô nhìn xem mỗi ngày đều có
nhiều vụ án như vậy chúng tôi cũng không có thời gian chăm sóc cô bé."
Nhan Chiêu Nhược cúi đầu nhìn cô bé còn
chưa cao đến eo mình, im lặng vài giây rồi hỏi cô bé: "Em có đồng ý đi
theo chị không?"
Cô bé cũng không ngẩng đầu lên, giống
như không nghe thấy, chỉ cúi đầu nhìn bàn chân trần nhỏ bé của mình. Một chân
cô bé giẫm lên mu bàn chân khác, đầu ngón chân vểnh lên cao. Lúc này Nhan Chiêu
Nhược mới phát hiện bởi vì cô bé không mang giày nên sau khi mình buông xuống
nên cô bé mới phải giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo.
Nhan Chiêu Nhược sửng sốt một chút,
đành phải khom lưng ôm cô bé lên, sau đó nói với cảnh sát: "Được. Vậy hai ngày
nữa tôi sẽ quay lại đồn cảnh sát, phiền đồng chí chú ý nhiều hơn một
chút."
"Được rồi, cô mang cô bé về
đi!"
Cứ như vậy, suốt đường đi Nhan Chiêu
Nhược mặc kệ những ánh mắt đánh giá kỳ lạ, ôm cô bé về nhà.
Hai ngày không trở về, trong nhà không
có nước nóng. Cô lấy từ trong tủ quần áo một chiếc áo bông lớn quấn kín cô bé
từ đầu đến chân, đưa cô bé ra sân phơi nắng. Sau đó cô đi vào phòng bếp đun một
nồi nước nóng, hơi vụng về luống cuống giúp cô bé gội đầu tắm rửa. Sau khi tắm
rửa sạch sẽ mới nhớ mình quên mua đồ cho cô bé nên trước tiên chỉ có thể ôm cô
bé vào lòng.
Tiếp theo Nhan Chiêu Nhược tìm vài cái
bánh quy trong tủ rồi đi đến bên cạnh cô bé. Trong nhà không có sữa bột và sữa
lúa mì, cô liền đun một nồi nước nóng khác nấu mì trứng gà. Sau khi múc ra thì
cho vào hai muỗng đường, đợi nguội đến khi không còn nóng thì bưng ra cho cô
bé. Lúc này cô bé không thèm để ý đến cô nữa, ăn từng muỗng, từng muỗng.
Sau khi ăn nửa chén, Nhan Chiêu Nhược
sợ cô bé quá no nên không để cô bé ăn nữa. Cô xé một túi bánh quy nhỏ để cô bé
làm đồ ăn vặt.
"Bây giờ có thể nói cho chị biết
em tên gì được không?"
Nhưng trả lời cô chỉ có sự im lặng.
"Vậy em còn nhớ nhà mình ở đâu
không? Hoặc là nhà ông bà nội, nhà ông bà ngoại cũng được."
"......"
Nhìn đôi mắt hồn nhiên của cổ bé, Nhan
Chiêu Nhược hoàn toàn hết hy vọng.
"Quên đi! Mấy ngày nay em cứ yên
tâm ở chỗ của chị. Chắc là chú cảnh sát sẽ nhanh tìm được cha mẹ em, em không
cần sợ! Chị sẽ chăm sóc tốt cho em, biết không?"
Nhan Chiêu Nhược sờ sờ đầu cô bé, cầm
bát đi vào phòng bếp rửa sạch.
Dọn dẹp xong bước vào phòng ngủ. Cô
thấy cô bé vậy mà cố gắng ngửi chăn của cô vài cái, sau đó quay đầu quan sát
xung quanh phòng ngủ với vẻ mặt tò mò.
Khi phát hiện Nhan Chiêu Nhược đi vào,
vẻ mặt cô bé liền kinh hoảng, lập tức cúi đầu.
Nhan Chiêu Nhược đi tới, nghi hoặc hỏi:
"Làm sao vậy? Em không thích chỗ này sao?"
Lần này cuối cùng cô bé cũng trả lời
nhưng cũng chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu. Chỉ như vậy cũng đã khiến cho Nhan Chiêu
Nhược vừa kinh ngạc, vừa vui mừng. Bởi vì như vậy có nghĩa là cô bé nghe hiểu
tiếng phổ thông.
Nhan Chiêu Nhược sợ dọa cô bé nên không
dám biểu hiện ra ngoài, chỉ làm bộ bình tĩnh nói: "Được, vậy em ngoan
ngoãn ngồi trên giường đi! Chị ra ngoài mua quần áo mới cho em, sẽ trở về nhanh
thôi."
Cô bé nghe vậy nhìn về phía cô, giống
như có chút sợ hãi khi cô rời đi. Nhan Chiêu Nhược lại nói thêm: "Em có
thể ăn mấy thức ăn vặt kia, muốn ăn gì thì ăn đó. Nơi bán quần áo ở ngay bên
ngoài ngõ, chị sẽ về liền."
Lúc này cô bé mới gật đầu, nhất thời
trong lòng Nhan Chiêu Nhược cảm thấy vô cùng vui mừng.
Lúc cầm tiền đi về phía cửa lớn, cô
không khỏi nghĩ nếu sau này có con, chắc chắn cô sẽ là một người mẹ hiền rất
cưng chiều con nhỏ. Chỉ một ánh mắt của đứa nhỏ mà cô cũng không dám nói nặng
lời.
Đáng tiếc sau này cô không có ý định
kết hôn nữa, cũng không có hứng thú yêu đương với người khác giới. Chắc chắn sẽ
phải sống một mình tới già.
Đi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.