Đến đồn cảnh sát, Trần
Ngọc Hoa và Doãn Hồng lần lượt được đưa vào phòng thẩm vấn nói chuyện, Nhan
Chiêu Nhược ghi xong tường trình, cùng Tần Sùng Vũ ở bên ngoài chờ kết quả.
Thật ra Nhan Chiêu Nhược
cũng không ôm kỳ vọng quá lớn, dù sao hai vợ chồng già này chỉ chặn trước cửa
nhà cô náo loạn một hồi, uy hiếp cô bằng lời nói mà thôi, cũng không làm ra
chuyện gì tổn thương đến an toàn của cô. Nhưng có cảnh sát ra mặt, hai tên điên
này hẳn là không dám gây khó dễ với cô nữa.
Kết quả, một lát sau,
cảnh sát gọi cô vào, sau đó ra lệnh cho Trần Ngọc Hoa và Doãn Hồng xin lỗi cô,
và hứa với cô rằng sau này sẽ không quấy rối cô nữa, việc này sẽ được giải
quyết. Nhan Chiêu cũng hiểu được cảnh sát cũng là làm theo quy định, sẽ không
làm khó bọn họ nữa, nhìn cảnh sát lại dạy dỗ bọn họ vài câu, sau đó bảo bọn họ
ký tên, liền thả bọn họ đi.
Cảnh sát xoay người lại
trấn an cô vài câu, Nhan Chiêu Nhược nghe xong cười cười, rất nhanh từ đồn cảnh
sát đi ra.
Tần Sùng Vũ một tay ôm
Tiểu Di đi theo phía sau, thấy sắc mặt cô vẫn không tốt lắm, liền ôn nhu nói:
“Anh đã gọi điện thoại cho người đi điều tra, không thể để cho bọn họ tạt nước
bẩn vào em như vậy, dù sao em cũng mới mua nhà, sau này chuẩn bị định cư ở đây,
vừa rồi bọn họ náo loạn một trận như vậy, hàng xóm nhất định sẽ nghe được cái
gì đó, ảnh hưởng không tốt đến em. Khi có kết quả điều tra, anh sẽ tìm cách dạy
cho họ một bài học, sau đó em chỉ cần mang cho họ cái gì đó để giải thích để
bọn họ hiểu em vô tội, vậy là được rồi”
Kinh nghiệm xử lý các mối
quan hệ của anh phong phú hơn cô, Nhan Chiêu Nhược quả thật không nghĩ tới những
chuyện này, chỉ cảm thấy vừa rồi bị náo loạn một trận rất nghẹn khuất rất tức
giận, nếu như không có anh nhắc nhở, xóa bỏ tin đồn với hàng xóm, sau này cô ở
đây chỉ sợ sẽ gặp không ít ánh mắt dòm ngó.
Nhan Chiêu Nhược giơ tay
gạt sợi tóc bên tai, thấy Tiểu Di duỗi cánh tay muốn cô ôm, liền đón lấy bé từ
trong lòng anh, sau đó một tay vỗ nhẹ sau lưng cho bé, một bên vẫn có chút khó
chịu nói: “Thật ra hôm nay bọn họ làm như vậy cũng không có gì lạ, bọn họ trước
kia quan hệ với Hồng gia rất tốt, gần mực thì đen, đều là một giống mà thôi”
Cô nói lời này giống như
là lẩm bẩm, nhưng Tần Sùng Vũ còn ở trước mặt, cô không nhịn được lẩm bẩm như
vậy, lại có chút giống như đang trút giận với anh, giọng nói ít nhiều mang theo
vài phần thân cận mà bản thân cũng không ý thức được.
Tần Sùng Vũ thâm ý nhìn
cô, trước khi cô phát hiện liền nhìn chỗ khác, làm bộ giúp Tiểu Di sửa sang lại
áo khoác trên người, thật ra là che dấu cảm xúc mình không cẩn thận tiết lộ ra,
nhưng hành động như vậy, trong mắt người qua đường càng thêm hiểu lầm, bọn họ
như vậy quá giống một nhà ba người.
Yết hầu anh trượt xuống,
chỉ có thể buông bàn tay to khớp xương rõ ràng xuống, tránh bị cô phát hiện
khác thường, lập tức trong nháy mắt nhảy ra ngoài mấy mét.
Anh ho một tiếng, am
thanh trong suốt nói: “Chuyện này dường như không đơn giản như vậy, Doãn Hồng
thoạt nhìn quá không thích hợp, vẫn cần phải cẩn thận điều tra một chút”
Doãn Hồng có gì không
đúng sao?
Nhan Chiêu Nhược nghi hoặc
ngước mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn đoan chính của anh, làm sao anh có thể nhìn
r ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.