Võ Chí Huy lăn lộn ở trong giới này đã
nhiều năm, xung quanh là tai mắt còn nhiều hơn đài sen. Vừa nhìn thấy vẻ mặt
của thư ký Tần Sùng Vũ, bản năng cậu ta sinh ra cảm giác không lành.
Quả nhiên, vừa mới được đưa đến phòng
làm việc của Tần Sùng Vũ, cậu ta đã bị không khí u ám, áp lực làm cho ngây ngẩn
cả người.
Cậu ta thấy Tần Sùng Vũ ngồi sau bàn
làm việc, tay cầm bút viết gì đó, đầu không ngẩng lên nhưng lại tiếp tục ra
lệnh cho Tiểu Lưu: "Mời chủ nhiệm Trương của tổ điều tra đến đây!"
Vừa nghe xong, sắc mặt Võ Chí Huy lập
tức biến thành màu gan heo, cơ thể cũng không khống chế được mà run rẩy.
Tần Sùng Vũ cũng không có ý định bảo
cậu ta ngồi xuống, chỉ cất giọng nói lạnh lẽo âm độ: "Biết vì sao tôi gọi
cậu tới đây không?"
Nghe anh hỏi vậy, Võ Chí Huy chỉ cảm
thấy tuyệt vọng. Cậu ta muốn ngụy biện nhưng Tần Sùng Vũ lại trực tiếp đi vào
vấn đề chất vấn cậu ta thì chắc chắn anh đã nắm trong tay một ít chứng cứ về
việc cậu ta nhận hối lộ từ vợ chồng Hồng Chí Cương. Thật ra vài ngày trước cậu
ta cũng đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với chuyện này. Bây giờ cậu ta cũng chỉ
có thể cố gắng biểu hiện thuận theo chiều gió để Tần Sùng Vũ vơi bớt sự tức
giận với cậu ta.
Cậu ta hít sâu một hơi, mấp máy môi:
"Tôi biết."
Tần Sùng Vũ vừa mới đi công tác trở về,
trên người còn mặc âu phục, cà vạt buộc chặt ở cổ áo sơ mi. Khí chất càng lạnh
lùng, xa cách và cứng rắn hơn. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về phía cậu ta:
"Hai vợ chồng Hồng Chí Cường đi Kinh Đại tìm vợ cũ của tôi tặng quà cũng
là chủ ý của cậu?"
"Không, không, đoàn trưởng Tần. Là
họ tự ý, tôi hoàn toàn không kêu họ làm vậy." Võ Chí Huy run rẩy lấy khăn
tay từ trong túi ra, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Cậu ta để cho con gái của hai vợ chồng
này, tức là Hồng Xuân làm thân lấy lòng Nhan Chiêu Nhược chứ không kêu họ công
khai đến trường tặng quà cho Nhan Chiêu Nhược.
Để họ không làm cần phải hạ thấp giọng
hèn hạ cầu xin người khác. Nhưng hai vợ chồng nhà này thì hay rồi, ngu xuẩn như
heo lại chặn Nhan Chiêu Nhược ở cổng trường để tặng quà. Như vậy không chọc tức
cô mới là lạ. Họ còn ngại cùng nhau chết không đủ nhanh sao?
Cửa văn phòng bị gõ hai cái, thư ký
Tiểu Lưu đưa chủ nhiệm Trương của tổ điều tra vào.
Chào hỏi mấy tiếng, Tần Sùng Vũ lấy từ
trong ngăn kéo lấy ra một xấp văn kiện thật dày.
"Đây đều là những chứng cứ mới thu
thập được gần đây, đều liên quan đến việc Võ Chí Huy tham ô nhận hối lộ."
Khi văn kiện được giao cho chủ nhiệm
Trương, Võ Chí Huy nhân cơ hội nhìn lướt qua thì phát hiện bìa văn kiện trên
cùng viết tên của một nhà máy sắt thép ở Bắc Kinh. Nhất thời đầu cậu ta nổ tung
một tiếng.
Năm ngoái, nhà máy sắt thép này đã xảy
ra một vụ tham ô tập thể vô cùng nghiêm trọng ở cấp lãnh đạo, đã được báo cáo
nặc danh.
Lúc đó nhóm của Võ Chí Huy chuyên phụ
trách thanh tra vấn đề tham ô nhận hối lộ của các nhà sản xuất lớn ở Bắc Kinh.
Sau đó lãnh đạo nhà máy sắt thép này lén tìm đến cửa cho cậu ta một khoản tiền
lớn, cầu xin cậu ta giải quyết chuyện này. Võ Chí Huy ỷ vào quyền hạn trong
tay, cảm thấy vô cùng thuận tiện lại rất thèm thuồng số tiền kia. Thế là cậu ta
thật sự sửa đổi thư tố cáo và danh sách nhận hối lộ do người tố giác đưa tới,
thu hẹp phạm vi lãnh đạo bị tố cáo chỉ còn lại vài người cấp nhỏ hơn. Vậy là
các lãnh đạo nhà máy sắt thép kia thành công tránh khỏi cơn sóng gió.
Sau đó Võ Chí Huy và họ tiêu hủy hết
tất cả chứng cứ, cảm thấy lưới trời không kẽ hở nhưng ở đâu Tần Sùng Vũ lại có
một xấp chứng cứ dày cộp như vậy?
Dù không có chứng cứ nào khác nhưng chỉ
riêng khoản hối lộ lớn từ nhà máy sắt thép cũng đã đủ khiến ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.