Hồng Xuân trốn ở nhà khóc suốt hai
ngày, trốn tránh không muốn đi học, không muốn đối mặt với Nhan Chiêu Nhược
nhưng ông bà Hồng không biết ở trường cô ta đã đắc tội với Nhan Chiêu Nhược đến
mức không thể cứu vãn được. Trước mắt ông bà ta lo lắng đến mức ngủ, cho rằng cô
ta không muốn nịnh nọt lấy lòng bạn học nên dỗ dành mấy lần. Sau đó thúc giục
cô ta nhanh chóng trở lại trường, nhất định phải tạo quan hệ tốt với Nhan Chiêu
Nhược như lời Võ Chí Huy.
Mà bên này Nhan Chiêu Nhược không hề
hay biết về sự sụp đổ và giãy dụa của Hồng Xuân. Vì việc học tập và xưởng thu
âm nên cô bị quay như chong chóng. Vốn dĩ Nhan Chiêu Nhược đã gầy nhưng nửa
tháng nay lại tuột thêm năm sáu cân. Cuối tuần Phó Yên đến thăm cô thấy khuôn
mặt gầy gò lại ốm lại một chút, đường nét mảnh khảnh mang theo vài phần buồn
tẻ, quần áo thì rộng thùng thình không chịu được.
Phó Yên hô to gọi nhỏ, cô nhóc cứ luôn
lẩm bẩm thân thể là vốn liếng của cách mạng. Sau đó cô nhóc dẫn cô đến nhà hàng
gọi mấy phần thức ăn lớn. Nào là giò heo, ruột mỡ và cá hun khói. Cô nhóc nhìn
chằm chằm Nhan Chiêu Nhược để ép cô ăn hại mấy ngày sau Nhan Chiêu Nhược nghe
mùi tanh là khó chịu, chỉ muốn ăn thanh đạm.
Trưa hôm đó, Nhan Chiêu Nhược và bạn
cùng phòng cầm cà mên đi ăn cơm. Vừa ngồi xuống, bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện
một bóng dáng xa lạ. Khi ngẩng đầu lên thì thấy là Hồng Xuân, người đã không
xuất hiện mấy ngày nay.
Trong tay Hồng Xuân cũng cầm một cái cà
mên, ngập ngừng nói: "Chiêu Nhược, tớ có thể ngồi đây ăn cơm với cậu
không?"
Nhóm Hùng Trân đang gắp thức ăn, sau
khi nghe xong giống như bị điểm huyệt, kinh ngạc đến mức ngồi đơ người ở đó.
Ngay cả Nhan Chiêu Nhược cũng ngạc
nhiên. Sau đó cô dùng biểu cảm ‘cô muốn làm gì?’, nghi ngờ nhìn về phía cô ta.
Ánh mắt u ám của Nhan Chêu Nhược khiến
Hồng Xuân không được tự nhiên. Theo bản năng cô ta muốn quay đầu rời đi nhưng
rất vất vả mới lấy được dũng khí đến đây, không thể cứ như vậy mà bỏ cuộc. Vì
thế cô ta đang định mở miệng định nói thêm gì đó thì Hùng Trân lại nói:
"Có phải là cô không tìm được bạn của cô không? Họ đang ngồi bên kia
kìa."
Nói xong, Hùng Trân còn tận tình chỉ vị
trí giúp cô ta. Đám bạn của Hồng Xuân đều là phú nhị đại¹ người địa phương Bắc Kinh. Cả ngày kênh kiệu, nhìn
người khác bằng cái lỗ mũi khiến các bạn học khác đều khó chịu. Cho nên ngày
thường ranh giới giữa bọn họ phân chia vô cùng rõ ràng. Không ai động đến ai,
gặp mặt cũng không chào hỏi. Cho nên bây giờ Hồng Xuân đột ngột đi tới nói muốn
ngồi ăn cơm cùng khiến ai cũng cảm thấy kỳ lạ.
Phú nhị đại¹: ([fû.âɚtâi]; tiếng Trung: 富二代; bính âm: Fù'èrdài; nghĩa đen: "thế hệ giàu có đời
thứ hai") là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái
của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc. Hồng Xuân giả vờ nặn ra vẻ tươi cười
với Hùng Trân: "Tớ biết, chỉ là bài học hôm nay tớ chưa tiếp thu được, có
vấn đề không hiểu nên muốn đến hỏi Chiêu Nhược. Mọi người chịu khó chen chúc
một chút nha!"
Thấy trên mặt cô ta hiện rõ vẻ lấy lòng
nịnh nọt, Nhan Chiêu Nhược càng cảm thấy khó hiểu. Mấy ngày không gặp, không lẽ
có vong nhập Hồng Xuân sao? Với tính cách bình thường của cô ta, cho dù học
không hiểu cũng không thèm đến hỏi cô.
Nhan Chiêu Nhược nhắm mắt im lặng, cô
đang suy nghĩ làm thế nào để đuổi người đi. Mấy bạn nam ngồi ở bàn bên cạnh
cũng biết rõ Hồng Xuân và Nhan Chiêu Nhược chẳng có thiện cảm gì với đối phương
nhưng lúc này Hồng Xuân vẫn khom lưng đứng ở đó khiến họ kinh ngạc nhìn lom
lom, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Những ánh mắt soi mói tò mò khiến cho
Hồng Xuân cảm thấy lưng như bị kim chích. Vốn dĩ cô ta đang nén giận đến nịnh
bợ Nhan Chiêu Nhương, thấy cô vẫn còn kiêu căng cố ý làm cô ta bị chê cười, mất
mặt. Quả bom kìm nén lửa giận trong lòng như muốn nổ tung.
Bỗng nhiên cô ta dùng giọng điệu ấm ức,
run rẩy nói: "Không phải cậu là lớp trưởng sao? Lúc tranh cử không phải
cậu nói nếu có gì không hiểu thì cứ đến hỏi cậu, cậu sẽ giúp đỡ hết sao? Nói
lời phải giữ lấy lời chứ!"
Âm thanh rất lớn của cô ta đã thu hút
ánh mắt của những người xung quanh, người không biết còn cho rằng thật sự là do
Nhan Chiêu Nhược ức hiếp cô ta.
Nhan Chiêu Nhược không quen với diễn
xuất của cô ta nên ngạc nhiên đến nổi há hốc mồm, trợn mắt nhìn cô ta. Nhưng
nhóm Hùng Trần thì không chịu nổi ánh nhìn chằm chằm của các bạn học xung quanh
nên liền xấu hổ chen chúc nhau, kéo góc áo Hồng Xuân để cô ta ngồi đối diện
Nhan Chiêu Nhược.
Hồng Xuân nhìn khuôn mặt lạnh lùng của
Nhan Chiêu Nhược, tuy cô ta không thể cười những trong lòng l� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.