Sau khi vào trong, Nhan Chiêu Nhược không đi nữa mà dựa vào cửa lớn, âm thầm lắng nghe tiếng động bên ngoài của Tần Sùng Vũ. Khoảng chừng năm sáu phút người bên ngoài mới cất bước rời đi. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, giơ hai tay che khuôn mặt.
Khi còn trẻ, nhiều người đã nảy sinh một ý nghĩ ngây thơ đến đáng yêu. Đó là tại sao người lớn phải kiên trì chiến tranh lạnh, cười nhạo lẫn nhau trong khi có thể ngồi xuống nói chuyện, cởi bỏ những khúc mắc, bắt tay giảng hòa. Nhưng thực tế có thể dễ dàng như vậy sao?
Cho dù là tình thân hay tình bạn thì có vẻ như mối quan hệ giữa anh và cô đều quá mong manh. Trên thực tế đó là mối quan hệ dễ tổn thương tới mức không gì có thể sánh bằng. Đôi khi chỉ cần nói sai một câu, một chữ thì quan hệ này cũng sẽ chết ngay lập tức, thậm chí kéo dài nhiều thập kỷ cũng chẳng thể giảng hòa. Nhan Chiêu Nhược đã gặp quá nhiều phiền phức rồi, cô không muốn nhớ lại khoảng thời gian u ám kia. Thế nhưng Tần Sùng Vũ vừa xuất hiện như đang nhắc lại khi xưa cô nhu nhược, ngây thơ đến mức nào.
Sau lần từ chối dứt khoát tuyệt tình đêm nay, cô hy vọng Tần Sùng Vũ có thể hiểu được rằng trên thế giới này cô đã không còn là người thân chân chính của anh, họ cũng không có khả năng ở chung như anh em nữa. Chi bằng từ nay về sau hãy như người xa lạ, gặp mặt cũng làm ngơ không chào. Như vậy mới có thể giữ chút thể diện cho mình.
Nhan Chiêu Nhược xoa đôi mắt chua xót, cứ đứng yên ở đó. Một lát sau mới đi vào phòng.
Ở bên ngoài, Tần Sùng Vũ đi được mấy
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.