Đến Kinh Đại, Tần Sùng Vũ liền dừng xe.
Anh là học trưởng tốt nghiệp ở Kinh Đại nên đã quá quen thuộc nơi này. Đầu tiên
anh dẫn cô và Tống Xuân Yến đi làm thủ tục nhập học, nhận phiếu ăn, ga trải
giường và những thứ khác. Sau đó Tần Sùng Vũ mới đưa hai cô đến ký túc xá nữ.
Chuyên ngành của Nhan Chiêu Nhược và
Tống Xuân Yến không giống nhau nên không thể ở chung phòng ký túc xá nhưng may
mắn là được ở cùng một khu nên không cảm thấy tiếc. Đầu tiên là anh giúp Tống
Yến Xuân thu dọn hành lý, sau đó ba người cùng đi xuống lấy hành lý của Nhan
Chiêu Nhược.
Xuống dưới lầu, Nhan Chiêu Nhược lấy
hết hành lý ra khỏi xe, cười nói: "Như vậy là được rồi, anh trở về đi! Hôm
nay vất vả cho anh rồi, cảm ơn đoàn trưởng Tần."
Cô không muốn để bạn cùng phòng nhìn
thấy Tần Sùng Vũ, cũng không muốn Tần Sùng Vũ nhìn thấy bạn cùng phòng của cô.
Trong mắt Tần Sùng Vũ thoáng qua một ý
nghĩ sâu xa. Anh nhìn chằm chằm cô hai giây, bỗng nhiên nghiêm túc nói:
"Đoàn trưởng Tần là để em gọi sao? Gọi là ‘anh’¹."
¹: Trung Quốc chỉ có 2 ngôi xưng ni (tôi) - wo (bạn) nên
ở đây ý của Tần Sùng Vũ là muốn Nhan Chiêu Nhược gọi là ca, nghĩa là anh. Nhan Chiêu Nhược nhíu mày, không nhanh
không chậm lặp lại từng chữ vừa rồi: "Cảm ơn, đoàn, trưởng, Tần!"
Tần Sùng Vũ yên lặng một lát. Sau đó
bỗng nhiên vươn một bàn tay to lớn ra xách lấy túi hành lý được cô ôm trong
lòng, sau đó vòng qua cô đi vào ký túc xá.
Nhan Chiêu Nhược không ngờ anh lại đột
nhiên tung một chiêu như vậy. Trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận trừng mắt
nhìn anh, nhưng đáp trả lại cô chỉ có bóng lưng đã đi xa của Tần Sùng Vũ. Tống
Yến Xuân bên cạnh lại bày ra vẻ mặt vô tội xòe tay ra: "Anh ấy cầm hành lý
đi hết rồi."
"... Vậy để cho anh ta cầm đi, cho
anh ta mệt chết!" Nhan Chiêu Nhược tức giận hừ một cái: "Xuân Yến,
nếu không cậu về ký túc xá của cậu trước đi. Đồ đạc của tớ ít, cũng dễ thu dọn.
Lát nữa chúng ta cùng đi căn tin ăn cơm."
Tống Xuân Yến không rõ bất hòa giữa hai
người họ nên cảm thấy bị kẹp ở giữa làm bóng đèn vô cùng khó xử. Cô ấy nghe vậy
liền gật đầu, trở về ký túc xá của mình.
Nhan Chiêu Nhược thì đi theo phía sau
Tần Sùng Vũ, lúc đến cầu thang ở ký túc xá của mình, cô leo cầu thang một cách
chậm chạp.
Tần Sùng Vũ đặt hành lý của cô ở phía
dưới cửa sổ. Anh là người thích sạch sẽ nên sẽ không có việc quăng hành lý lên
giường.
Cho nên khi Nhan Chiêu Nhược bước vào, anh
đang vô cùng tự nhiên mà mở túi hành lý của cô. Cô thấy Tần Sùng Vũ lấy từ bên
trong ra một cái giẻ mà cô chuẩn bị trước để lau dọn đồ đạc, sau đó anh cầm
chậu đi lấy nước.
Khóe miệng Nhan Chiêu Nhược giật giật,
muốn mở miệng ngăn cản anh nhưng trong ký túc xá còn có ba người bạn cùng
phòng, họ đều đang nhìn anh và cô với vẻ mặt tò mò. Cô sợ vừa mới đến mà làm
khuôn mặt khó ở sẽ dọa họ nên miễn cưỡng nở nụ cười, nén lại câu nói vừa định
thốt ra.
Trong vài giây cô do dự, Tần Sùng Vũ đã
đi lấy nước. Anh không ở đây, dường như căn phòng cũng trở nên rộng rãi hơn
nhiều, mấy bạn cùng phòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản
thân, cô gái mặc áo khoác kẻ sọc màu đỏ, buộc tóc đuôi ngựa tên là Hùng Trân
liền nhịn không được tò mò hỏi: "Người đàn ông ban nãy là ai vậy? Lúc anh
ấy gõ cửa làm chúng tớ giật nảy mình. Cao lớn lại nghiêm túc như vậy, lại còn
rất tốt, vừa đến đã bắt đầu làm việc."
"Đúng vậy, thật tự giác. Có nằm mơ
giữa ban ngày thì cha và anh của tớ cũng không làm những việc này đâu."
Sắc mặt Nhan Chiêu Nhược vẫn không thay
đổi, chỉ cười trả lời: "Là người thân của tớ."
"Người thân của cậu? Vậy anh ấy đã
kết hôn chưa? Hiện giờ đang làm gì? Có phải từng đi lính hay không? Sao tác
phong lại giống quân nhân vậy?"
"... Thực tế thì tớ và ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.