Sự nhiệt tình
quá độ của Võ Chí Huy khiến tâm trạng của Nhan Chiêu Nhược kém đi, chỉ ước rằng
có thể rời khỏi đây ngay lập tức. Nhưng lúc này lại có cảnh sát gọi Tống Xuân
Yến đi lấy lời khai, còn bảo cô cũng phải chờ lấy lời khai.
Nhan Chiêu
Nhược: “…”
Cô bực bội gãi
gãi mái tóc chưa kịp buộc lên. Cô thật sự không thể hiểu nổi tại sao đột nhiên
Tần Sùng Vũ bị điều đến Bắc Kinh. Cô đã rất vất vả mới có thể rời khỏi hải đảo,
rời khỏi anh thật xa. Nhưng chỉ mới được mấy ngày lại bị vây vào cùng một chỗ?
Dù sao cô cũng
không muốn nhìn thấy Tần Sùng Vũ dù chỉ một chút, nhất là dưới tình huống bản
thân đang chật vật, gặp phiền toái thế này. Cô không muốn yếu thế. Cho dù bất
đắc dĩ phải chạm mặt, cô cũng muốn để cho anh biết, rời khỏi anh cô vẫn có thể
sống rất tốt.
Cô hít sâu vài
hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc để trông mình bình tĩnh hơn.
Bề ngoài chật
vật thì cũng mặc kệ đi. Dù sao khi còn ở bên nhau, mỗi buổi sáng thức dậy, mái
tóc thì lộn xộn, khuôn mặt thì sưng húp ngáy ngủ, anh cũng có còn lạ gì nữa
đâu.
Sau khi nghĩ
thông suốt, trong lòng Nhan Chiêu Nhược cũng chỉ còn lại phiền muộn, cô cảm
thấy người đồng nghiệp này của Tần Sùng Vũ lo chuyện bao đồng. Cô đã bảo không
cần nói cho Tần Sùng Vũ biết, vậy mà vẫn kiên trì muốn gọi điện thoại. Trong
tương lai, tám mươi phần trăm là không thể thăng tiến!
Ngầm chửi bới
như vậy một lúc thì Tống Xuân Yến cũng đã lấy lời khai xong, đến lượt cô đi
vào.
Khi Tần Sùng Vũ
lái xe đến, Nhan Chiêu Nhược và Tống Xuân Yến đã lấy xong lời khai, vừa mới đi tới
cửa đồn cảnh sát. Theo bên cạnh là Võ Chí Huy.
Không biết Võ
Chí Huy theo sau cười nói gì với Nhan Chiêu Nhược nhưng chỉ thấy cô khẽ cau
mày, biểu cảm kháng cự vô cùng rõ ràng. Thế mà Võ Chí Huy hoàn toàn không nhận
ra, còn bám riết cô không buông. Sắc mặt anh trầm xuống, dừng xe lại, sải bước
đi về phía bọn họ.
Võ Chí Huy còn
đang ngăn cản không cho Nhan Chiêu Nhược đi, nếu không sân khấu đêm nay cậu ta
vất vả xây dựng sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ*.
Kiếm củi ba năm
thiêu một giờ*: chỉ một phút dại dột mà làm tiêu tan công lao chắt chiu, tích
lũy nhiều năm; chỉ một sai sót nhỏ mà dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, tổn thất
nặng nề.
"Cô chờ
một chút đi! Đoàn trưởng Tần sẽ đến ngay thôi!"
Nhan Chiêu
Nhược thật sự không còn chút kiên nhẫn: "Anh mà còn chặn đường nữa, tôi sẽ
đi vào gọi cảnh sát đấy. Tránh ra!"
Võ Chí Huy
cười: "Ơ… Này, đoàn trưởng Tần, ở đây!"
Nghe thấy cậu
ta gọi anh, nhất thời cơ thể cô cứng đờ, mím môi không chịu quay đầu nhìn.
Võ Chí Huy lại
mỉm cười, vô cùng cẩn thận quan sát vẻ mặt của hai người này. Cậu ta muốn thông
qua sắc mặt phát hiện thêm điều gì thú vị nhưng Tần Sùng Vũ chỉ lạnh lùng đi
đến, sau đó dừng bước bên cạnh Nhanh Chiêu Nhược. Trên mặt từ đầu đến cuối vẫn
lạnh lùng đến m ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.