Tống Xuân Yến cũng tức giận: "Lấy đâu ra thiên kim đại
tiểu thư, sao lại khinh thường người như vậy, chúng ta trêu chọc cô ta sao?
Đúng là âm dương quái khí*!”
*Tính tình cổ quái, làm cho
người ta không biết đâu mà đoán định.
Doãn Vinh Vũ đau khổ khép mười tay
lại, đặt lên trán ra trước trán ra hiệu xin tha cho hai người họ: "Cha mẹ
cô ta là bạn với cha mẹ tôi, quen biết nhiều năm rồi, hai nhà còn muốn tác hợp
tôi kết hôn với cô ta nhưng hai người vừa rồi đều thấy, chúng tôi thuộc loại
nhìn nhau không vừa mắt, trời sinh không đối phó, tôi đều không muốn để ý tới
cô ta, nhưng mỗi lần cô ta nhìn thấy tôi đều nhấc mũi dựng thẳng mắt, cha mẹ
tôi còn bảo tôi nhường cô ta một chút, tôi thấy nhường lại, cô ta phải lên
trời. Tóm lại cô ta chính là đại tiểu thư bị trong nhà quen hư, vừa rồi cô ta
nói như vậy chính là cố ý nhằm vào tôi, đối với hai người cũng không có ý tứ
khác, hai vị đại nhân xin bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này, ngàn vạn lần đừng để ở
trong lòng.”
Nhan Chiêu Nhược hoạt động vòng eo,
ánh mắt thận trọng nhìn phía bên kia hành lang, nghĩ thầm nếu hai người chướng
mắt lẫn nhau, vậy vì sao đấu võ mồm còn muốn đem tôi cùng Tống Xuân Yến mang
theo, cỗ địch ý kia thật là quá khó hiểu.
Cô cảm thấy quan hệ giữa hai người
này chỉ sợ không đơn giản như Doãn Vinh Vũ nói hoặc là kỳ thật Hồng Tuyền đơn
phương còn có tình cảm nam nữ với Doãn Vinh Vũ nên mới mới trừng mắt nhìn cô
như vậy.
Nhưng Nhan Chiêu Nhược cũng không
còn sức suy nghĩ sâu xa, ở hành lang chờ lâu như vậy, sự kiên nhẫn của cô gần
như cạn kiệt, cảm giác cáu kỉnh càng ngày càng thịnh, rất muốn ra ngoài thở
phào nhẹ nhõm.
Lại đợi không biết bao lâu, cuối
cùng cũng có nhân viên công tác tới, đưa bọn họ vào phòng làm việc của trưởng
phòng Hồng.
Sau khi bọn họ đi vào, chỉ thấy
trưởng khoa Hồng ngồi ở phía sau bàn làm việc, trên sống mũi đeo một cặp kính,
đang rất nghiêm túc lật xem tư liệu trong tay, đối với sự xuất hiện của bọn họ
cũng không ngẩng đầu lên, cũng không biết có phải cố ý hay không, cho đến khi
bọn họ đi tới đối diện hắn, ông ta mới dùng ngón tay điểm cái ghế đối diện, nói
'Ngồi'.
Khóe miệng Nhan Chiêu Nhược giật
giật, ngày hôm qua Doãn Vinh Vũ tặng nhiều thuốc lá Trung Quốc và rượu Mao Đài
như vậy, kết quả liền đổi lấy thái độ như vậy, chẳng lẽ những lễ vật kia tặng
còn chưa đủ?
Tham lam quá…
Nhân viên công tác đưa trà nóng cho
bọn họ, đóng cửa đi ra ngoài, trưởng phòng Hồng vẫn còn đang xem tư liệu nhìn
không thể kiềm chế được, Doãn Vinh Vũ liền mím môi, không dám lên tiếng cắt đứt
suy nghĩ của lãnh đạo, lại đưa cho Nhan Chiêu Nhược và Tống Xuân Yến một ánh
mắt, ý bảo các cô cũng kiên nhẫn một chút.
Nhan Chiêu Nhược ở trong lòng ha hả
cười lạnh hai tiếng nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể phối hợp với
Doãn Vinh Vũ vào vai cung thuận khiêm tốn, trưởng phòng Hồng thể hiện uy quyền
của quan chức.
Trong lúc nhất thời trong phòng làm
việc yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của mấy người, cùng với tiếng
trưởng phòng Hồng lật xem tư liệu.
Thẳng đến đại khái năm sáu phút trôi
qua, trưởng phòng Hồng mới lắc đầu haiz thở dài một tiếng, tựa hồ đối với ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.