Tống Xuân Yến cũng tức giận: "Lấy đâu ra thiên kim đại
tiểu thư, sao lại khinh thường người như vậy, chúng ta trêu chọc cô ta sao?
Đúng là âm dương quái khí*!”
*Tính tình cổ quái, làm cho
người ta không biết đâu mà đoán định.
Doãn Vinh Vũ đau khổ khép mười tay
lại, đặt lên trán ra trước trán ra hiệu xin tha cho hai người họ: "Cha mẹ
cô ta là bạn với cha mẹ tôi, quen biết nhiều năm rồi, hai nhà còn muốn tác hợp
tôi kết hôn với cô ta nhưng hai người vừa rồi đều thấy, chúng tôi thuộc loại
nhìn nhau không vừa mắt, trời sinh không đối phó, tôi đều không muốn để ý tới
cô ta, nhưng mỗi lần cô ta nhìn thấy tôi đều nhấc mũi dựng thẳng mắt, cha mẹ
tôi còn bảo tôi nhường cô ta một chút, tôi thấy nhường lại, cô ta phải lên
trời. Tóm lại cô ta chính là đại tiểu thư bị trong nhà quen hư, vừa rồi cô ta
nói như vậy chính là cố ý nhằm vào tôi, đối với hai người cũng không có ý tứ
khác, hai vị đại nhân xin bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này, ngàn vạn lần đừng để ở
trong lòng.”
Nhan Chiêu Nhược hoạt động vòng eo,
ánh mắt thận trọng nhìn phía bên kia hành lang, nghĩ thầm nếu hai người chướng
mắt lẫn nhau, vậy vì sao đấu võ mồm còn muốn đem tôi cùng Tống Xuân Yến mang
theo, cỗ địch ý kia thật là quá khó hiểu.
Cô cảm thấy quan hệ giữa hai người
này chỉ sợ không đơn giản như Doãn Vinh Vũ nói hoặc là kỳ thật Hồng Tuyền đơn
phương còn có tình cảm nam nữ với Doãn Vinh Vũ nên mới mới trừng mắt nhìn cô
như vậy.
Nhưng Nhan Chiêu Nhược cũng không
còn sức suy nghĩ sâu xa, ở hành lang chờ lâu như vậy, sự kiên nhẫn của cô gần
như cạn kiệt, cảm giác cáu kỉnh càng ngày càng thịnh, rất muốn ra ngoài thở
phào nhẹ nhõm.
Lại đợi không biết bao lâu, cuối
cùng cũng có nhân viên công tác tới, đưa bọn họ vào phòng làm việc của trưởng
phòng Hồng.
Sau khi bọn họ đi vào, chỉ thấy
trưởng khoa Hồng ngồi ở phía sau bàn làm việc, trên sống mũi đeo một cặp kính,
đang rất nghiêm túc lật xem tư liệu trong tay, đối với sự xuất hiện của bọn họ
cũng không ngẩng đầu lên, cũng không biết có phải cố ý hay không, cho đến khi
bọn họ đi tới đối diện hắn, ông ta mới dùng ngón tay điểm cái ghế đối diện, nói
'Ngồi'.
Khóe miệng Nhan Chiêu Nhược giật
giật, ngày hôm qua Doãn Vinh Vũ tặng nhiều thuốc lá Trung Quốc và rượu Mao Đài
như vậy, kết quả liền đổi lấy thái độ như vậy, chẳng lẽ những lễ vật kia tặng
còn chưa đủ?
Tham lam quá…
Nhân viên công tác đưa trà nóng cho
bọn họ, đóng cửa đi ra ngoài, trưởng phòng Hồng vẫn còn đang xem tư liệu nhìn
không thể kiềm chế được, Doãn Vinh Vũ liền mím môi, không dám lên tiếng cắt đứt
suy nghĩ của lãnh đạo, lại đưa cho Nhan Chiêu Nhược và Tống Xuân Yến một ánh
mắt, ý bảo các cô cũng kiên nhẫn một chút.
Nhan Chiêu Nhược ở trong lòng ha hả
cười lạnh hai tiếng nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể phối hợp với
Doãn Vinh Vũ vào vai cung thuận khiêm tốn, trưởng phòng Hồng thể hiện uy quyền
của quan chức.
Trong lúc nhất thời trong phòng làm
việc yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của mấy người, cùng với tiếng
trưởng phòng Hồng lật xem tư liệu.
Thẳng đến đại khái năm sáu phút trôi
qua, trưởng phòng Hồng mới lắc đầu haiz thở dài một tiếng, tựa hồ đối với thứ
trên tư liệu vô cùng lo lắng, tiếp theo tháo chiếc kính cũ nhéo nhéo sống mũi,
uống hai ngụm nước trà lớn, mới nhấc mí mắt nhìn về phía ba người ngồi đối
diện.
"Cậu gọi cái gì, hôm qua quên
hỏi?"
Doãn Vinh Vũ vội vàng nghiêng người
về phía trước, rất ân cần trả lời: "Tôi họ Doãn, tên là Doãn Vinh Vũ,
trưởng phòng ngài gọi tôi là Tiểu Doãn là được.”
Trưởng khoa Hồng gật gật đầu, dựa
vào ghế: "Cuộn băng anh đưa cho tôi, tối qua tôi mang về nhà nghe, cảm
giác thằng nhóc anh là một người có ý tưởng.”
Doãn Vinh Vũ nghe vậy vui vẻ, hướng
tai nghe ông ta nói tiếp.
"Nhưng chuyện băng ghi âm giảng
dạy tiếng Anh trước mắt không ai làm, chỉ sợ muốn thông qua phê duyệt là rất
khó, cho nên phải triệu tập lãnh đạo các cấp họp nhiều thảo luận hơn, tôi mới
có thể trả lời cho cậu." Trưởng phòng Hồng nói chuyện vô cùng khách khí:
"Nể tình cậu cẩn thận coi như thông minh, tôi ngược lại có thể nhắc nhở
cậu trước, cậu làm băng cassette này, tôi dám nói kết quả khẳng định sẽ không
quá lý tưởng, cậu phải có chuẩn bị tâm lý, biết không?”
"Không lý tưởng?"
Doãn Vinh Vũ không thể tiếp nhận câu
nói không có lý do này, nhíu mày nói: "Tôi làm băng cassette này đơn giản
dễ hiểu, trẻ con mua về trực tiếp có thể tự học tiếng Anh, hiện nay trên thị
trường trong nước đều không tìm được tài liệu học tiếng Anh thuận tiện hơn nó.
Tôi cũng mang về cho bạn bè nghe, tất cả đều phản ứng nói không tệ, trẻ em
trong nhà ban đầu không quan tâm đến tiếng Anh, nhưng theo băng thực hành một
vài lần có thể nhớ rất nhiều từ tiếng Anh, so với đọc sách tốt hơn nhiều, điều
ngài nói quả thật không có căn cứ.”
Trưởng phòng Hồng dùng ánh mắt 'Anh
vẫn còn quá trẻ' liếc anh ta một cái, ý vị thâm trường nói: "Cậu chỉ nghĩ
đến việc mình có thể kiếm tiền hay không, mà chúng tôi làm lãnh đạo còn phải
suy nghĩ nhiều chuyện hơn, cho nên cậu đừng chỉ nhìn thị trường có hay không,
loại chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, dắt một cái phát
động toàn thân, vạn nhất chúng tôi không thể suy nghĩ chu toàn, tùy tiện liệt
kê băng ghi âm của cậu vào băng dạy tiếng Anh tiểu học, tạo thành ảnh hưởng xấu
đến các phương diện khác thì làm sao bây giờ?”
Doãn Vinh Vũ nghe được trong sương
mù, không biết trưởng phòng Hồng rốt cuộc chỉ cái gì.
"Trưởng phòng Hồng, có phải hôm
qua tôi tặng ngài không..."
Doãn Vinh Vũ muốn nói có phải chê
quá ít hay không, nếu là như vậy, vậy anh liền về nhà từ chỗ ông nội và cha anh
chôm đi, bị phát hiện cùng lắm thì bị đánh, dù sao cũng đã đưa qua một lần,
việc này nhất định phải làm được, nếu không những thứ hôm qua đưa, cùng với kế
hoạch anh và Nhan Chiêu nghĩ ra, không phải tất cả đều đổ xuống sông sao?
Trưởng phòng Hồng khoát tay áo:
"Không phải, không liên quan gì đến chuyện này, liên quan đến giáo dục học
sinh đều là chuyện lớn, các cậu trở về chờ đi, chuyện này nhất thời sẽ gấp
không được.”
Doãn Vinh Vũ chưa từ bỏ ý định, còn
muốn nói thêm gì nữa, trưởng phòng Hồng đã gọi nhân viên công tác tiến vào, nhờ
hỗ trợ tiễn khách.
Gân xanh trên trán Doãn Vinh Vũ
phồng lên, cố gắng ấn vào nội tâm lo lắng, mang theo hai người Nhan Chiêu Nhược
đi ra ngoài.
Chờ đi ra khỏi cửa Sở giáo dục, Doãn
Vinh Vũ rốt cuộc không khống chế được tính tình, đấm một quyền vào cây liễu ven
đường, kết quả vỏ cây quá thô ráp, khớp ngón tay đều rách da, đau đến nỗi anh
ta gầm lên một tiếng.
Tống Xuân Yến nói: "Nói không
chừng năm sau họp xong sẽ thông qua, hiện tại trước tiên bán ở chợ, buôn bán
nha, từng bước một, nóng lòng không ăn được đậu phụ nóng.”
"Tôi hiểu đạo lý này nhưng
trong lòng không dễ chịu." Doãn Vinh Vũ vẻ mặt uể oải: "Hai người
không nhìn ra sao, việc này tám phần muốn vàng, ngày hôm qua ông ta nhận lễ của
tôi, không muốn lui về, hôm nay mới nguyện ý gặp chúng ta một lần.”
Nhan Chiêu Nhược khẽ nhíu mày, khó
hiểu nói: "Không phải ông ta nói để đợi đến năm sau lại trở lại sao, sao
anh biết chuyện này sẽ không được?”
Doãn Vinh Vũ: "Việc này nếu có
tin tức, hôm nay ông ta sẽ không phải loại khẩu khí này, khẳng định phải tiết
lộ chú ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.