Bàng Thúy và Úc San San bị phán quyết cùng nhau, vừa vặn
diễn ra hai ngày sau đại hội công thẩm.
Đến hôm nay Đại đội trưởng tìm tới
cửa, để Nhan Chiêu Nhược cùng đi xem nhưng Nhan Chiêu Nhược từ chối, nguyên
nhân rất đơn giản, chính là ngại chạy tới chạy lui quá phiền toái, cô cũng
không có hứng thú nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của hai người kia bị dây
thừng trói quỳ gối trước mặt mọi người, nhìn cũng sẽ không làm cho tâm tình cô
tốt bao nhiêu, có chút thời gian này còn không bằng nhanh chóng đem bản thảo
dịch trong tay nhanh chóng hoàn thành.
Đại đội trưởng liền một mình ngồi
thuyền đi vào nội thành, buổi chiều trở về, chuyển cho Nhan Chiêu Nhược kết quả
tuyên án. Bàng Thúy bị kết án năm năm tù vì đầu độc, Úc San San sai người đầu
độc, bị kết án ba năm tù và cấm cô ta được hành nghề y sau khi ra tù.
Với tính cách của Úc San San, không
cho cô ta trở thành bác sĩ nữa, những nỗ lực của cô ta trong nhiều năm qua đều
bị trả hết, đối với cô ta mà nói dường như còn nghiêm trọng hơn ba năm ngồi tù.
Nhan Chiêu Nhược nghe xong trầm mặc
một lát, kết quả phán xét này nghe có vẻ nhẹ, theo suy nghĩ của cô, hận không
thể hai người ngồi trong tù mười năm tám năm tám năm lại đi ra, bằng không khó
tiêu tan hận thù trong lòng cô. Đứa nhỏ cô mất đi chính là một sinh mệnh nhưng
kiếp này dù sao cô cũng không có mang thai nữa, cô và Phó phu nhân cũng không
trúng độc, cho nên chỉ có thể tiếp nhận kết quả này.
Cô cười cười nói cảm ơn đại đội
trưởng, sau đó cho rằng anh sắp đứng dậy rời đi, ai ngờ đối phương bỗng nhiên
lộ ra nụ cười thần bí, trở tay từ trong túi lấy ra một phong bì đưa cho cô.
Nhan Chiêu Nhược nhận lấy, thì ra là thư thông báo trúng tuyển Bắc Đại khiến cô
chờ hồi lâu.
Sau khi mở ra, trên bìa giấy thông
báo là bản in màu xanh, một bức tranh bút ở cổng trường. Cổng trường này nghe
nói trong quá khứ đánh giặc đã bị nổ tung, sau đó mô phỏng bộ dáng lúc trước
sửa chữa, tấm biển trên cổng trường chính là lãnh đạo lúc đó tự tay viết chữ,
thông qua bức tranh bút nhỏ này, cũng có thể cảm nhận được cỗ tang thương cùng
kích động sừng sững trong lịch sử trăm năm kia, giống như là đang kêu gọi mỗi
một học sinh sắp tới, cô đã chờ đợi quá lâu.
Phó Yên ghé vào vai cô, nhìn phong
thư nhập học này xuất thần, cô nhóc không hiểu sao không thể tiến vào Bắc Đại,
phần tiếc nuối kia đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.