Tần Sùng Vũ sắc mặt trắng bệch, mùa đông tuy rằng mặc nhiều
nhưng thắt lưng quất trên lưng vẫn đau rát.
Khi thắt lưng tiếp theo muốn rút ra,
anh theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng Phó sư trưởng rút xong một
thắt lưng lại đem cánh tay đặt xuống, anh khó hiểu mở mắt ra.
Phó sư trưởng mặt lạnh đang cởi áo
khoác, thấy anh nhìn qua, liền ra lệnh: "Mặc dày như vậy, đánh lên cùng
gãi ngứa có gì khác nhau? Cởi tất cả áo khoác ra cho ông đây!”
Tần Sùng Vũ dừng hai giây, trầm
giọng nói: "Vâng!”
Nhan Chiêu Nhược ngồi ở phía sau bọn
họ, nhìn Tần Sùng Vũ cởi toàn bộ áo khoác ra, lộ ra bộ ngực cường tráng màu lúa
mì, cơ bắp vai và lưng của anh cũng rất rộng, đường cong cơ bắp vô cùng lưu
loát, thuộc loại đàn ông có thể lực cường hãn, sức bật rất mạnh. Khi bọn họ mới
kết hôn, mỗi lần Nhan Chiêu Nhược nhìn thấy bộ dáng này của anh, đều âm thầm
giật mình, có loại sợ hãi bản năng nhất khi đối mặt với động vật đực cường đại,
bởi vì trước đó, Tần Sùng Vũ trong lòng cô vẫn luôn thiên về hình thức tuấn mỹ,
không liên quan gì đến cơ bắp dũng mãnh, anh cũng chưa từng biểu hiện ra tính
hung hăng gì, cho nên tổng thể trong mắt cô chính là một người đàn ông ngoài
lạnh trong nóng, ôn hòa lễ độ, đối với em gái có cầu tất ứng*.
*Trong nhà Phật có câu: " Phật thị
môn trung, hữu cầu tất ứng". Đây là nói rằng trong nhà Phật hễ có cầu tất
có ứng. Mọi người cầu hoài mà không được ứng
đó là đã dùng cái tâm sai, cho nên không được Phật, Bồ Tát thành tựu cho ước
nguyện.
Sau khi kết hôn, cô đã không thể
nhìn thẳng vào anh trong một thời gian dài, bởi vì hình ảnh của Tần Sùng Vũ
trong trái tim cô đột nhiên thay đổi, cảm thấy rất lạ, rất lạ. Lúc ấy cô còn
nghĩ, a, thì ra đàn ông là như vậy, cũng không phải bề ngoài thoạt nhìn hiền
lành dịu dàng như vậy, lạnh nhạt cấm dục như vậy, anh chỉ là đem những đặc tính
này đều thu liễm lại mà thôi.
Cũng may bọn họ kết hôn không bao
lâu, Tần Sùng Vũ liền trở về bộ đội làm lính, cô mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá bởi vì đối với cô mà nói,
anh có thêm một tầng thân phận vợ chồng, vô luận thể xác và tinh thần cảm nhận
được, vô luận có tình cảm nam nữ hay không, Nhan Chiêu Nhược ở mười tám mười
chín tuổi, ở sâu trong nội tâm vẫn là ngước nhìn anh, cảm thấy anh tựa như một
cây đại thụ, thành thục rậm rạp, có thể che gió che mưa cho cô, cũng làm cho cô
có thêm cảm giác dựa dẫm. Tần Sùng Vũ khi đó, trong mắt cô ưu tú hoàn mỹ đến
mức cô cũng không tìm ra người đàn ông thứ hai có thể so sánh.
Nhưng kết hôn càng lâu, những tình
cảm đã từng ngưỡng mộ đều dần dần phai nhạt, cho đến khi biến mất không thấy,
nói đến đây kỳ thật là chuyện rất đáng thương, dù sao ai cũng không hy vọng
nhìn thấy khuyết điểm quá mức thế tục không chịu nổi của chồng mình, hơn nữa
anh đã từng có vị trí cao như vậy trong lòng cô.
Lúc này mắt thấy tấm lưng Tần Sùng
Vũ trần trụi bị thắt lưng quất da thịt bong, máu thịt mơ hồ, rốt cuộc Nhan
Chiêu Nhược nhịn không được nữa, cô ngoảnh mặt sang một hướng khác, không muốn
nhìn tiếp nữa.
Không phải đau lòng, mà là không
muốn tiếp nhận cuộc sống hôn nhân vốn có thể ấm áp hạnh phúc này, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.