Úc San San bị dẫn ra ngoài, bên ngoài lập tức truyền đến một
trận tiếng nghị luận liên tiếp, trong đó xen lẫn không ít tiếc hận. Có một số
người nhận ra cô ta, biết cô ta còn trẻ đã là bác sĩ có thể một mình đảm đương
một mặt trong khoa nội bệnh viện, làm việc đàng hoàng cỡ nào, nhưng cũng không
biết rốt cuộc cô ta đã làm cái gì mà có thể gọi toàn bộ Phó sư trưởng và cảnh
sát tới, sau đó lại bị cảnh sát vặn cánh tay mang đi, vừa nhìn đã biết chứng cứ
xác thực, chuyện kia khẳng định sẽ không nhỏ.
Thanh âm ồn ào bên ngoài làm cho
Bàng Thúy mồ hôi lạnh toát ra, khi chú ý tới Nhan Chiêu Nhược và Phó sư trưởng,
kể cả Tần Sùng Vũ đều chuyển ánh mắt về phía mình, lại càng sinh ra khủng hoảng
trước nay chưa từng có.
Cô vứt bỏ nạng trong tay, khập
khiễng di chuyển vài bước, quỳ gối trước mặt Phó sư trưởng và Tần Sùng Vũ.
"Anh. Cầu xin anh..."
Nhưng ánh mắt Tần Sùng Vũ nhìn cô ta
ngoại trừ thất vọng chỉ còn lại lạnh lùng, ánh mắt kia làm cho lông tơ Bàng
Thúy dựng thẳng lên. Cô ta nuốt nước miếng, ánh mắt né tránh đem thân thể
chuyển hướng Phó sư trưởng.
"Phó sư trưởng, vừa rồi chú đều
nghe thấy, là Úc San San lừa gạt cháu, căn bản cháu không muốn chị dâu cháu
không thể sinh con đâu, cháu... Chỉ là cháu muốn để cho chị dâu tiêu chảy mà
thôi, ngàn sai vạn sai đều là Úc San San, cô ta đáng chết, cháu bị oan, ngàn
vạn lần đừng để cảnh sát bắt cháu, chỉ nể tình cha cháu đã hy sinh, ông ấy cũng
chỉ có một đứa nhỏ như cháu thôi huhu..."
"Haizzz..." Phó sư trưởng
dùng ngón tay chỉ vào Bàng Thúy, tiếp theo lại thở dài một hơi nặng nề, một
tiếng thở dài này ẩn chứa bao nhiêu bất đắc dĩ cùng đau lòng, thật sự khó có
thể nói thành lời.
Mà một tiếng thở dài này, cũng làm
cho Bàng Thúy hoàn toàn không nhịn được, nước mắt ào ào chảy xuống.
Vào giờ khắc này, rốt cục cô ta cũng biết mình phạm
phải sai lầm không thể tha thứ cỡ nào, cho dù là bị Úc San San xúi giục, cũng
không có ý nghĩ muốn hại Nhan Chiêu Nếu không thể sinh con nhưng cô ta là người
hạ độc Nhan Chiêu Nhược, còn khiến Phó phu nhân trúng độc.
Trước kia thân là con liệt sỹ nên cô
ta mới làm ra loại ý nghĩ kiêu ngạo tự phụ này, lúc này ngã đến không còn biết
đông tây, cô ta càng không dám đối mặt với Tần Sùng Vũ. Trước kia Tần Sùng Vũ
bao dung cô ta bao nhiêu, cô ta hiểu hơn bất kỳ ai hết, thực ra cô ta bắt nạt
Nhan Chiêu Nhược, làm sao không biết mình đang ỷ vào Tần Sùng Vũ bao dung, một
lần hai lần ba lần…
Thẳng đến một khắc trước khi bọn Phó
sư trưởng tới đây, cô ta còn cho rằng chỉ là làm cho Nhan Chiêu Nhược tiêu chảy
một chút, cảm thấy không có gì to tát, có thể thông qua biểu hiện vừa rồi của
Úc San San, rốt cuộc cô ta cũng ý thức được mình có bao nhiêu ác độc cùng vớ
vẩn, cô ta dám hạ độc chị dâu của mình, nếu để cho cha ở dưới cửu tuyền biết,
khẳng định đều hận không thể nhận đứa con gái này nữa?
Mà Nhan Chiêu Nhược, ngay cả nhìn cô
ta cũng không dám liếc mắt một cái. Nhan Chiêu Nhược ôn nhu yếu đuối như vậy,
còn bị cô ta bức đến cầm dao chém cửa, còn có vô số lần trước đây bắt nạt Nhan
Chiêu Nhược, đều khiến cô ta nổi da gà.
Cô ta không chút nghi ngờ, nếu lần
này Tần Sùng Vũ ngăn người lại, thật sự Nhan Chiêu Nhược sẽ dùng dao chém chết
cô ta.
Nhưng... Nhưng cô ta chỉ muốn để cô
tiêu chảy mà thôi, không cần phải giống Úc San San bị bắt đi ngồi tù chứ?
Chỉ cần Nhan Chiêu Nhược cùng Phó
phu nhân hai người chịu mở miệng tha thứ cho cô ta, cho dù là ngồi tù, hẳn là
cũng rất nhanh có thể đi ra ngoài.
Bàng Thúy hy vọng những người này nể
tình cha cô ta, lại tha thứ cho cô ta một lần cuối cùng, dù sao cô ta sẽ trở về
Ân Đông, về sau cũng không còn có khả năng bắt nạt Nhan Chiêu Nhược, không phải
sao?
Chỉ là để cho người ta bị tiêu chảy,
sự tình hẳn là giải quyết rất tốt.
-
Bàng Thúy quỳ ở đó khóc đến co giật,
nước mũi chảy ròng ròng, thấy Phó sư trưởng cù ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.