Lúc này là giờ nghỉ trưa, một số học sinh mang theo hộp cơm
nên không cần về nhà, ăn xong liền đứng ở hành lang nói chuyện trêu đùa. Họ
nhìn thấy cô giáo dạy tiếng Anh ôn nhu động lòng của mình chạy ra khỏi văn
phòng, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nhan Chiêu Nhược cũng lập tức ý thức
được hành động của mình như vậy là quá dị thường. Cô cố nén tâm trạng hồi hộp,
để mình chậm lại nhưng bước chân vẫn nhanh hơn bình thường một chút, cứ như vậy
vội vàng đi thẳng đến cổng trường.
Học sinh phục hồi tinh thần lại, bắt
đầu hỏi có ai biết cô Nhan bị làm sao không nhưng tất cả mọi người đều lắc đầu,
tỏ vẻ không biết.
Hiệu trưởng nghe thấy động tĩnh, đi
ra từ văn phòng, cười tủm tỉm nói: "Cô Nhan của mấy đứa thi đậu Đại học
Bắc Đại rồi, vừa nãy có điện tín khẩn của Bắc Đại, tôi bảo cô ấy tự đi qua
lấy.”
Hành lang im lặng trong một khoảnh
khắc rồi nổ ra tiếng ồn ào. Trên mặt mỗi người đều tràn đầy khinh sợ, không thể
tin được.
Không phải không thể tin được nữ
giới có năng lực thi đậu Bắc Đại mà là lần đầu tiên nghe nói người bên cạnh
mình thi đậu vào đó. Loại cảm giác này quá không chân thật.
"Trời ạ, vậy mà cô Nhan thi đậu
Bắc Đại?"
"Bắc Đại, chính là trường đại
học tốt nhất trong nước chúng ta. Tôi còn tưởng rằng cô Nhan chỉ giỏi tiếng Anh
thôi còn các môn học khác tương đối bình thường, cho nên đến bây giờ vẫn chưa
nhận được thư thông báo trúng tuyển. Những lời này tôi vẫn không dám nói, không
nghĩ tới cô Nhan là người toàn tài thâm tàng bất lộ, lợi hại như vậy!"
"Nhà tôi và nhà cô Nhan rất gần
nhau, tôi đã gặp qua chồng của cô ấy, chính là tần doanh trưởng trong quân
doanh của chúng ta. Tần doanh trưởng cũng là sinh viên đại học, hơn nữa dáng
dấp vừa cao vừa tuấn tú, mẹ tôi đều nói hai người bọn họ rất xứng đôi!"
"Oa thật hâm mộ cậu, thật muốn
nhìn xem đến cùng Tần doanh trưởng có bộ dáng như thế nào."
“Cô Nhan giỏi như thế, chồng cô cũng
lợi hại như vậy, nếu bọn họ kết hôn với người khác, nhất định sẽ rất phí, may
mắn bọn họ là hai vợ chồng!
"Mỹ nhân xứng anh hùng mới là
đúng mà! Nhưng cô Nhan không chỉ xinh đẹp mà còn là tài nữ có thể thi đậu Bắc
Đại. Thật sự là muốn cũng không được.”
Úc San San ngồi trong phòng học,
không muốn nghe những âm thanh bên ngoài nhưng có cố gắng lờ như thế nào, những
tiếng kia vẫn liên tục chui vào tai cô ta.
Trên nét chữ cô ta đang viết, đột
nhiên ngừng lại, đầu bút dừng lại trên giấy, trong nháy mắt nhuộm một mảng lớn
mực đen. Cô ta chỉ có thể mặt không đổi sắc xé tờ giấy này xuống, viết lại một
lần nữa. Đây là bài tập tiếng Anh mà Nhan Chiêu Nhược giao cho, nếu không viết
xong nộp lên thì cô ta sẽ bị ăn mắng.
Nhưng một phần bài tập này tựa như
luôn đối nghịch với cô ta, viết được một nửa lại hỏng. Cô ta chỉ có thể không
ngừng xé từng trang giấy xuống ném đi, cho đến khi toàn bộ quyển sách đều bị cô
ta xé sạch, vẻ mặt trấn định mà cô ta cố giữ đột nhiên vỡ vụn.
-
Phòng truyền thông dân sự nằm ngay
trong quân doanh, từ cửa phụ có thể trực tiếp tiến vào, không cần báo cáo với
binh lính đứng canh gác.
Nhan Chiêu Nhược vừa bước vào phòng
truyền tin báo tên mình, liền được hai nhân viên điện báo nhiệt liệt hoan
nghênh.
“Cô Nhan, cô đã tới, chúc mừng cô
thi đậu Bắc Đại!”
“Cô Nhan, cô chính là người đầu tiên
trên đảo chúng ta thi đậu Bắc Đại, thật sự là quá trâu bò!”
Hô hấp của Nhan Chiêu Nhược còn chưa
kịp bình ổn lại, cúi người thở hổn hển lẳng lặng nhận lấy điện tín. Trước khi
đến, Hiệu trưởng cũng không nói cho cô biết chuyện thi đậu đại học Bắc Đại,
không nghĩ tới lại bị hai vị điện tín này đã nhìn trước, nhưng người ta cũng là
vì vui mừng thay cô, đối với cô mà nói phần kinh hỉ này cũng sẽ không giảm.
Nhan Chiêu Nhược cười nói một tiếng
cảm ơn, sau đó không đợi ra ngoài xem mà mở ngay điện tín tại chỗ.
Phía trên viết rõ ràng ba dòng chữ,
dòng đầu tiên là chúc mừng cô thi đậu đại học Bắc Đại, trở thành tân sinh viên
khoa tiếng Anh. Dòng thứ hai là nói cho cô biết thư mời nhập học sẽ được gửi
vào ngày hôm sau của điện tín, để cô nhớ lưu ý thời gian của bưu điện địa
phương hoặc người đưa thư, đừng bỏ lỡ ký nhận. Dòng cuối cùng viết rõ thời gian
khai giảng của Bắc Đại, bảo cô đến báo danh trước ba ngày.
Nhan Chiêu Nhược lật qua lật xem nội
dung trên điện tín nhiều lần. Sau khi buông nó xuống, cô mới thở phào một hơi,
chờ mãi cuối cùng cũng đến giờ khắc này, cô mới có cảm giác âu lo lắng xuống.
Cho dù thư thông báo trúng tuyển còn đang trên đường nhưng có bức điện tín này,
hẳn là cô cũng không cần lo lắng cái gì.
Thoạt nhìn hai nhân viên điện báo
còn kích động hơn cô. Cô ở trong phòng xem điện tín, bọn họ lại chạy ra ngoài
sang phòng bên cạnh nói chuyện, rất nhanh bên ngoài liền tụ tập một đám nhân
viên đến xem 'Tài nữ đầu tiên trên đảo thi đậu đại học Bắc Đại’, ánh mắt ấy
không khác gì như ngắm tinh tinh trong sở thú vậy, trong ánh mắt đều chan chứa
sự vui mừng cùng ngạc nhiên.
Lần đầu tiên Nhan Chiêu Nhược bị
người vây xem như vậy, không dám ở lại lâu nữa. Cô cất điện tín xong liền muốn
chen ra ngoài, không nghĩ tới Đại đội trưởng lại mang theo một đám người chạy
tới, cứng rắn chen qua khe người vây xem ở cửa, cười hằn cả nếp nhăn, vừa lên
liền nắm lấy tay cô lắc lư lên xuống liên tục: "Cô Nhan, cô đã khiến cho
dân chúng trên đảo chúng ta nở mày nở mặt rồi. Sau này tất cả bọn nhỏ đều nên
học tập cô, tôi cũng thay mặt cho tất cả dân chúng trên đảo chúc mừng cô thi
đậu đại học Bắc Đại. Cái này là đại đội cố ý dành ra thưởng cho học sinh có
thành tích tốt nhất trong kỳ thi đại học lần này. Cô nhận nó đi!”
Phần thưởng được bọc trong một miếng
vải màu đỏ, chắc là một số tiền nhỏ.
Nhan Chiêu Nhược nói: "Không
không không, tôi..."
Lời còn chưa dứt, lại mơ hồ nghe
được bên ngoài truyền đến tiếng chiêng tiếng trống, càng ngày càng vang, giống
như đang tới gần phòng truyền tin bên này vậy.
“Đây là chúng tôi cố ý tổ chức chúc
mừng cho cô. Hôm nay nhất định chúng ta phải thật vui vẻ!
Nhan Chiêu Nhược xấu hổ muốn che mặt
chạy nhưng hai tay bị Đại đội trưởng nắm chặt, rút cũng không rút ra được.
Thật vất vả chờ Đại đội trưởng bình
tĩnh buông cô ra, lúc bọn họ đi ra khỏi phòng truyền thông, học sinh trong
trường bên kia cũng thành đàn chạy tới, không đợi Nhan Chiêu Nhược phản ứng
lại, một dải hoa vải đỏ thắm được đeo trên vai cô.
“Cô Nhan, cô trở về phát biểu cảm
nghĩ của mình khi thi Bắc Đại cho chúng em nghe đi!”
"Cô Nhan, cô Nhan, cô ký tên
cho em đi, em muốn lưu giữ.”
"Cô Nhan, lát nữa còn dạy chúng
em. Em còn muốn nghe lớp tiếng Anh của cô!"
“......”
Hàng loạt âm thanh lọt vào tai, đồng
thời bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Nhan Chiêu Nhược cảm giác trời đất
quay cuồng, hô to cứu mạng ở trong lòng. Mọi người nhiệt tình như thế làm cô
quyết không thể lộ ra chút ý tứ muốn từ chối, miễn cho người ta lầm tưởng có
chút thành tích liền lên mặt gì đó.
Vì thế người khác nói cái gì cô cũng
đều gật đầu nói được, một mực đồng ý, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng chấm dứt
tình huống này.
Cô bị vây quanh gần như là hai chân
không chạm đất mặt đất đi ra khỏi quân doanh. Cô ngẩng đầu nhìn thấy phía trước
ven đường có một bóng dáng quen thuộc. Là Tần Sùng Vũ nhưng anh không tới gần,
chỉ đứng một bên, xa xa nhìn cô. Anh nói chuyện với đồng nghiệp, phỏng chừng
cũng là nghe được tin tức nên tới xem náo nhiệt mà thôi. Người vây quanh cô
nhiều như vậy, anh cũng không tiến lên gây thêm phiền phức.
"A, đó không phải là Tần doanh
trưởng sao, anh ấy chính là chồng của cô Nhan!" Cô học sinh ở gần nhà Tần
Sùng Vũ kìa bỗng chỉ vào Tần doanh trưởng nói một câu.
Các bạn học khác nghe vậy cũng nhao
nhao quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Tần Sùng Vũ cao lớn cứng rắn, khuôn mặt anh
tuấn. Khi anh phát hiện bọn họ đang nhìn mình, còn hơi gật đầu ý xem như chào
hỏi, khiến cho một đám học sinh nữ kia không nhịn được oa một tiếng, ý tứ kinh
diễm cực kỳ rõ ràng.
"Hay là mời chồng cô Nhan cũng
đi cùng chúng ta đi. Cô Nhan nói về kinh nghiệm tham gia kỳ thi đại học còn Tần
doanh trưởng nói về kinh nghiệm học đại học."
Mọi người nhất thời cười cả đám, chỉ
có Nhan Chiêu Nhược bị kẹp ở giữa, nét mặt cười nhạt không thay đổi như không
nghe thấy họ đang cười cái gì.
-
Năm nay trên đảo thi đậu đại học có
mấy người, trước đó sau khi lần lượt nhận được thư thông báo trúng tuyển đã náo
nhiệt một hồi nhưng hôm nay tin tức Nhan Chiêu Nhược thi đậu Bắc Đại, vẫn rộn
ràng truyền ra, cho dù không biết chữ không đọc báo cũng chắc chắn biết địa vị
Bắc Đại trong lòng người nước có ý nghĩa gì.
Dân chúng trên đường tụ tập túm năm
tụm ba nói chuyện với nhau. Nhan Chiêu Nhược có thể thi đậu Bắc Đại, bọn họ đều
có loại cảm giác vinh quang.
Vì thế không ai chú ý tới Úc San San
lặng yên kh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.