Nhan Chiêu Nhược cũng không biết mấy câu đó đã khiến hộ lý
nhìn cô sợ hãi. Sau khi xuống lầu nghe Bàng Thúy còn chưa ngừng chửi bới cô. Cô
cười nhạt hỏi Tần Sùng Vũ: "Vừa rồi tôi nói cô ấy như vậy, anh sẽ không
đau lòng chứ?”
Vẻ mặt Tần Sùng Vũ đen thui xách túi
lên rời đi. Nhan Chiêu Nhược nhún nhún vai, xem ra vừa rồi cô phát huy tốt đấy
chứ.
Đến cổng nhà họ Phó, cô yêu cầu anh
đặt túi xuống: "Chỉ cần để nó ở đây thôi, anh quay về đi.”
Tần Sùng Vũ hỏi: "Thật sự không
cần anh giúp em nói chuyện à?”
Anh ám chỉ chuyện da mặt cô mỏng, có
thể sẽ ngượng ngùng khi mở miệng xin ở nhờ với Phó phu nhân.
"Anh ở đây tôi mới cảm thấy
ngượng ngùng ấy."
Tần Sùng Vũ đành phải buông hành lý
của cô xuống rồi rời đi. Sau khi đi xa anh lại đứng ở một góc đường, giống như
cha mẹ tan nát cõi lòng nhìn cô gõ cửa nói mấy câu với Phó phu nhân, tiếp theo
Phó Yên đi ra giúp cô cầm hành lý vào, anh mới trở về quân doanh.
Bên này, khi Phó phu nhân nghe được
Nhan Chiêu Nhược nói hôm nay bọn họ làm thủ tục ly hôn thì kinh ngạc, miệng
không thể khép lại trong chốc lát.
"Này, hai đứa sao thế, đang yên
đang lành nói ly ly là ly luôn vậy hả? Ngày hôm đó cô... Khụ, lúc này mới trở
về đảo được nửa ngày đã ly hôn, rốt cuộc là vì sao hả? Cháu nói rõ ràng cho cô
biết!” Mặt Phó phu nhân ưu tư.
Nhan Chiêu Nhược đành phải lặp lại
những lời nói trong phòng làm việc của Phó sư trưởng một lần nữa, ví dụ như
tính cách không hợp.
Phó phu nhân nghe xong tức giận
trừng mắt nhìn cô một cái: "Cái gì mà tính cách không hợp, không phải cô
và cha của Phó Yên cũng là hôn nhân do cha mẹ sắp xếp đấy sao, nhà nhà đều là
như vậy, hơn nữa làm vợ chồng có lúc sẽ cãi nhau, làm sao có thể chỉ vì giận dỗi
liền ly hôn chứ? Không được, cháu ở lại đây hai ngày phải trở về, nếu không mâu
thuẫn có nhỏ hơn nữa thì trong thời gian dài sẽ biến thành cái gai đấy, sẽ làm
cho cháu càng ngày càng khó chịu, phải tìm cách nói ra mới được!”
"Nhưng chúng cháu đã làm xong
giấy ly hôn, hơn nữa Phó sư trưởng cũng phê chuẩn rồi ạ." Nhan Chiêu Nhược
nháy mắt nói.
Phó phu nhân: "..."
Nhan Chiêu Nhược đáng thương nhìn bà
ấy: "Cô, chúng cháu đều đã ly hôn, cháu không thể ở cùng với anh ấy nữa
nhỉ? Cho nên mấy ngày nay chỉ có thể làm phiền cô, chờ bão đi qua, thuyền hoạt
động trở lại cháu sẽ đi ngay. Nếu cô không muốn để cho cháu ở đây, vậy cháu chỉ
có thể ngủ trên đường cái.”
Phó phu nhân: "..."
Lúc trước bà cảm thấy Nhan Chiêu Nếu
cô nương này thành thục ổn trọng, có phải đều là ảo giác không?
-
Ban đêm, Phó phu nhân nằm với chồng
nói chuyện Nhan Chiêu Nhược ly hôn. Bà cảm thấy quá đột ngột, thật sự không
đành lòng nhìn hai vợ chồng này chia tay nhau. Trong mắt bà, bất kỳ về phương
diện nào thì Nhan Chiêu Nhược và Tần Sùng Vũ cũng là một đôi trời sinh!
Phó sư trưởng buông báo xuống, tháo
kính mắt cũ, như có điều suy nghĩ nói: "Tôi nhìn đứa nhỏ Chiêu Nhược Nhược
cũng không phải là người nóng vội như vậy, làm sao có thể bởi vì muốn ra ngoài
học đại học liền ly hôn với Tiểu Tần được. Chắc chắn hai người bọn họ phát sinh
mâu thuẫn gì đó nhưng lại không muốn nói với chúng ta.”
Phó phu nhân tỏ vẻ đồng ý, sau đó
nhớ tới một chuyện: "Ngày đó, lúc Tiểu Tần đi thành phố tìm phòng thuê
cùng, khi tìm xong chuyển vào, tôi muốn đến phòng Chiêu Nhược xem một chút,
không nghĩ tới bắt gặp hai người này đang ôm hôn nhau, sợ tới mức vội vàng trở
về phòng Phó Yên. Ông nói xem lúc đó mới tách ra vài ngày đã lưu luyến không
rời, tình cảm có thể không tốt sao? Ai biết lúc mới trở về lại nói ly liền ly,
haiz!”
“Khụ khụ khụ!” Phó sư thở dài một
hơi lại bị sặc, cả kinh ho khan một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Uống một ngụm nước nhuận hầu, ông
chậc chậc một tiếng: "Quả thật không nhìn ra, tôi còn tưởng rằng Tiểu Tần
có mắt như mù, có vợ xinh đẹp như vậy còn ly hôn, hóa ra cũng ôm không ít lần?
Nhưng buổi chiều khi tôi tìm hai người bọn họ nói chuyện, Tiểu Tần nói sau khi
kết hôn bọn họ vẫn chưa từng ở cùng một chỗ, chỉ lấy quan hệ anh em ở chung,
thế mà tôi lại tin vào mấy lời nói bậy của cậu ấy! Chờ ngày mai gặp, xem tôi
tính sổ cậu ấy!”
Phó phu nhân vội vàng khuyên ông:
"Đừng, ông như vậy..."
Hai vợ chồng thảo luận một lúc, mãi
đến hơn mười giờ đêm mới tắt đèn.
Ngày hôm sau, Phó phu nhân nói với
Nhan Chiêu Nhược: "Sắp tới năm mới, chính là thời điểm trộm cắp lừa gạt và
cướp bóc thường xuyên xảy ra nhất. Một mình cháu ở bên ngoài quá nguy hiểm,
không bằng ở lại đây thêm một thời gian. Đợi đến khi có thư thông báo trúng
tuyển đại học rồi hãy đến trường báo danh, đến lúc đó cháu trực tiếp ở ký túc
xá trường học.”
Nhan Chiêu Nhược nhớ rõ hình như
kiếp trước thi xong hơn một tháng mới có điểm thi của các thí sinh, cô lắc đầu:
"Thư thông báo trúng tuyển không biết khi nào có thể đến đây, làm sao cháu
có thể ở nhà cô mãi. Chuyện này quá làm phiền đến nhà cô rồi.”
Phó phu nhân nói: "Cô nhớ
trường học trên đảo này không phải đang thiếu giáo viên tiếng Anh sao? Tiếng
Anh của cháu tốt như vậy, có thể đi tìm hiệu trưởng hỏi một chút, xem họ có
muốn để cho cháu dạy một thời gian không, dù sao cũng đang nhàn rỗi, lúc tan
học cũng không ảnh hưởng đến cháu dịch tiểu thuyết. Hai phần tiền lương, tốt
hơn so với việc cháu thuê nhà ở bên ngoài, tùy thời có thể gặp phải nguy hiểm
đúng không?”
Lần này Nhan Chiêu Nhược bắt đầu dao
động nhưng nghĩ đến chuyện thân phận cha mẹ mình, sắc mặt ảm đạm: “Cha mẹ
cháu..."
Bà Phó lơ đễnh: "Kỳ thi tuyển
sinh đại học đều cho phép các tầng lớp đăng ký tham gia, bây giờ là phải từng
bước bãi bỏ quan niệm thành phần. Cháu sợ cái gì, trường học thiếu giáo viên
tiếng Anh như vậy, cháu nguyện ý đi qua dạy, bọn họ mừng còn không kịp đâu.
Cháu chưa từng sinh cháu không biết, không có gì quan trọng hơn giáo dục của
bọn nhỏ!”
Nhan Chiêu Nhược vẫn có chút do dự,
một giây sau đã bị phó phu nhân vỗ lên lưng một cái: "Cô nói cháu là một
cô gái trẻ tuổi, dã tâm thi đại học có nhưng không có lá gan đi làm giáo viên,
cháu có làm được không vậy?”
Nhan Chiêu Nhược sửng sốt một chút,
đây là cô bị ghét bỏ vì quá nhu nhược sao?
Quả thật không chỉ có một người nói
với cô, cô cho rằng sau khi mình sống lại đã thay đổi rất nhiều.
Cô mỉm cười: "Được rồi, cháu sẽ
hỏi công việc này trong thời gian tới."
Một đêm trôi qua, gió bên ngoài thổi
càng ngày càng lớn, vừa ra khỏi cửa bị thổi đứng cũng đứng không vững, Phó Yên
nhàn rỗi không có việc gì liền nắm tay cô đi đến trường học một chuyến. Nhan
Chiêu Nhược nói chuyện với Hiệu trưởng thấy quả nhiên Hiệu trưởng giống như Phó
phu nhân nói, cực kỳ hoan nghênh cô đến, chỉ là rốt cuộc thành kiến về thành
phần còn tồn tại nên lỡ chuyện của cha mẹ cô bị người ta biết mà truyền ra
ngoài, nói không chừng trường học sẽ gặp phiền toái.
Hiệu trưởng nói: "Như này đi,
tôi đi xin chỉ thị lãnh đạo bộ đội, có bọn họ đồng ý, những người khác cũng
không dám nói gì.”
Hải đảo cũng có chỗ tốt của hải đảo,
nơi này không quá căng thẳng như bầu không khí trên đất liền. Lời nói của các
lãnh đạo tương đối có sức năng, dân chúng cũng chưa từng náo loạn.
Hiệu trưởng nói xong liền đi quân
doanh một chuyến, sau khi trở về cười nói Phó sư trưởng không chút suy nghĩ
liền đồng ý. Tuy nhiên do bão sắp tới nên trường học phải tạm nghỉ mấy ngày,
bảo cô trở về chuẩn bị, chờ bão ngừng thì đến dạy học.
Nhan Chiêu Nhược sao còn không biết,
tối qua Phó phu nhân cùng Phó sư trưởng thương lượng xong, bảo cô đến trường
hỏi một chút, chính là muốn cho hiệu trưởng ra mặt đi theo quy trình thường lệ
mà thôi.
Về phần mục đích, một là lo lắng an
toàn cho cô, để cho cô an tâm ở nhà bọn họ, hai chắc chắn là muốn thừa dịp
trong khoảng thời gian này để cho cô cùng Tần Sùng Vũ tái hợp.
Cô bất đắc dĩ đỡ trán, dụng tâm
lương khổ của hai vợ chồng già này, cô chỉ có thể nói là uổng phí tâm tư.
Cô tình nguyện tin tưởng trái đất
hình vuông cũng sẽ không tái hôn với Tần Sùng Vũ!
-
Vào buổi tối, cơn bão cuối cùng đã
đến. Gió lớn phần phật, ngoài cửa sổ trời tối đến mức đưa tay không thấy năm
ngón tay, phảng phất tùy thời sẽ có một con quái thú dữ tợn từ trong bóng tối
chui ra.
Kiếp trư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.