Cô chúc anh ly hôn vui vẻ, với khuôn mặt của một cô bé ngây thơ và trái tim tỏa ra hạnh phúc.

Tần Sùng Vũ lẳng lặng nhìn cô một lát: "Nghe em gọi anh là anh trai, anh cảm giác thật kỳ lạ.”

Ngay cả khi cô ấy không có tình cảm nam nữ với anh thì sau tất cả, họ đã từng là một cặp vợ chồng trong hơn ba năm. Là chồng của cô, giờ lại nghe cô ấy gọi mình là anh trai, anh luôn có một cảm giác không nhìn thẳng được, cô ấy không cảm thấy không được tự nhiên không?

Nhan Chiêu Nhược nhét giấy chứng nhận ly hôn vào trong túi xách, nghiêng đầu trầm ngâm hai giây: "Lạ sao, sao lại lạ?”

Ánh mắt Tần Sùng Vũ tối sầm lại, đột nhiên ngón tay ngứa ngáy, không hiểu sao muốn nhéo nhéo má cô, chỉ là trước kia anh chưa từng làm như vậy, hiện tại làm như vậy cũng có vẻ không thích hợp.

Nhan Chiêu Nhược thấy anh không nói lời nào, mím môi cười khẽ hai tiếng, xoay người đi ra ngoài.

"Chị dâu?"

Cách đó không xa truyền đến một tiếng kinh hô mạnh mẽ. Tần Sùng Vũ nhìn lại, là Nhạc Đại Quốc cùng mấy đại đội binh lính, trong tay một người mang theo một chồng tư liệu đi về phía này.

Chờ đến gần, Nhạc Đại Quốc điều chỉnh tư liệu trong tay một chút, giơ một bàn tay đoan chính chào Nhan Chiêu Nhược, thấy ba binh sĩ khác còn ngây ngốc, vội vàng dùng khuỷu tay đánh bọn họ một chút, ý bảo bọn họ mau xem, tối hôm đó hắn không nói sai đi. Vợ của tiểu đoàn trưởng tuyệt đối là đại mỹ nhân cấp bậc nữ minh tinh điện ảnh!

"Đây là vợ của Tần doanh trưởng, chị dâu của chúng ta!"

"Ồ, chào chị dâu!"

“Chào chị dâu.”

Tiếng của ba binh lính vang dội, sau khi kính lễ vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Nhan Chiêu Nhược. Vành tai cô lập tức đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xấu hổ giống như hoa hồng nở rộ, kiều diễm đến mức làm cho người ta trước mắt sáng ngời. Bọn họ chưa từng thấy qua ai xinh đẹp như vậy, nhất là ở hải đảo biệt lập này nên vừa nhìn thấy, ánh mắt liền không dời đi được. Qua vài giây, phát hiện cô ngượng ngùng, bọn họ mới phục hồi tinh thần lại, vì thất lễ của mình mà cảm thấy có chút khó xử, lại thấp thỏm liếc mắt nhìn Tần Sùng Vũ, lo lắng anh sẽ tức giận.

Tần Sùng Vũ nhíu mày, nghiêng người ngăn Nhan Chiêu Nhược ở phía sau, sau đó muốn bọn họ làm gì, Nhan Chiêu Nhược lại đột nhiên từ phía sau anh thò đầu ra.

Nhan Chiêu Nhược nhìn bọn Nhạc Đại Quốc, cười như hoa, trong đôi mắt hạnh hàm chứa giảo hoạt: "Thật ngại quá, tôi là em gái của anh ấy, các anh gọi sai rồi!”

Ba binh sĩ kia nghi hoặc, đồng loạt nhìn về phía Nhạc Đại Quốc. Đoạn thời gian trước không phải cậu ta nói nửa đêm tuần tra gặp Tần doanh trưởng và vợ đang nắm tay nhau ở bên ngoài sao, còn nói vợ Tần doanh trưởng cực kỳ xinh đẹp, cái này cũng có thể nhận sai à?

Nhạc Đại Quốc hóa đá ngay tại chỗ, cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tần Sùng Vũ, trong đầu lại khó hiểu vô cùng.

Cậu không thể nhận sai được, chẳng lẽ vợ Tần doanh trưởng còn có một chị em sinh đôi, bộ dạng giống nhau như đúc hả?

Bằng không sao đêm đó Tần doanh trưởng có thể nắm tay người ta không buông?

Nhưng cậu cũng không có lá gan truy vấn, giơ tay lên kính lễ với Tần Sùng Vũ, nói ph

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play