Bầu Trời Lộn Ngược

Chương 5: Bay (2)


1 năm


Bố mẹ đã phát hiện ra tôi đang “giao du” với con gái của “một thằng nghiện”. Họ dùng những từ ngữ thậm tệ nhất, nếu nói tôi thì chẳng hề gì, nhưng họ nói với em rằng ‘‘đừng làm hỏng’’ đời tôi nữa.

Các cửa ra vào bị khóa khi tôi ở nhà. Lại chẳng hề gì! Hê... Tôi đã quen với việc nhảy qua lan can tầng hai xuống bức tường dây leo hoa tím. Kể từ bây giờ, tôi sẽ làm những điều tôi muốn. Bất kể là ai muốn giam tôi, tôi cũng không quan tâm nữa, mạo hiểm sống hoặc là sống tẻ nhạt cho đến chết, tôi đã lựa chọn.

Tôi theo em và chú em đến trại cải tạo thăm ba em. Em không cho tôi đi nhưng tôi cứ đi. Tôi lây tính cứng đầu của em mất rồi. Người ta không cho vào giờ đó. Em lần mò dưới hàng rào dây thép gai cao ngất, cố gọi thật to:

- Ba ơi!!! Ba...

Sau từng ấy thời gian, sau từng ấy khổ đau mà em nhận được, em vẫn yêu ba mình. Tiếng cuốc đất thình thịch bên trong bức tường hơi ngừng lại. Trời chiều thoang thoảng mùi cỏ dại. Tôi đã nói rồi, buổi chiều nào cũng buồn hoang hoải mà.

- Vân ơi, ba đây!

 - Ba khỏe không? Ba nhớ ăn nhiều vào đấy...

Em cố nhảy lên để hét thật to. Tôi chỉ muốn đập nát bức tường này, để em khỏi phải mất sức như vậy. Im lặng, không thấy ba em đáp lời. Em lại cố sức gọi to hơn.

- Ba ơi, ba ơi....

 - Vân ơi, ba xin lỗi con...

Nghe giọng ông, tôi biết ông đang khóc. Giọt nước mắt ân hận có lẽ là giọt nước mắt giá trị nhất của loài người. Và nhờ người đàn ông tôi từng ghét cay ghét đắng sau lần vì ông ta mà em bị đánh oan ấy, lần đầu tiên tôi thấy em khóc. Nước mắt của em, như mưa, không phải từ một đám mây nào rơi xuống, mà như từ đại dương bay ngược lên những đám mây, dài và xa mãi. Bầu trời lộn ngược!

Em khóc từ chính trái tim chi chít những vết thương, em khóc vì hạnh phúc, em khóc vì những bất công bấy lâu nay đã được đối xử tử tế. Giờ thì tôi lại hiểu tận cùng của niềm vui là những giọt nước mắt hạnh phúc, bởi khi đó, người ta đã cười quá đủ rồi.

Em khóc như một đứa trẻ. Hai bên của một bức tường, một người đàn ông và một cô gái bé nhỏ đang ngồi khóc. Trời chiều thoảng mùi thơm của hoa dại. Ranh giới đầy gai góc không ngăn được yêu thương em mang đến cho ba của mình.

Lại một bức tranh khác, găm vào trí nhớ của tôi. Những cảnh buồn thảm nhất được dựng lên công phu cũng không lay động được tôi bằng những bức tranh thực đến tan nát cõi lòng như vậy.

Trở về giàn dây leo hoa tím, tôi thấy gã vệ sĩ đã đứng chờ sẵn chỉ thiếu nước xách cổ tôi về. Tôi lững thững bước theo hắn như kẻ thất trận nhưng tôi biết tôi phải làm gì. Không thể hèn nhát mãi, tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ rằng tôi sẽ đi theo con đường của tôi, dù thế nào đi chăng nữa, dù thế giới có sụp đổ, dù tôi có bị tống ra đường. Bao nhiêu năm đã là quá đủ, tôi phải sống cho tôi.

Tôi nghĩ như vậy, nhưng liệu tôi có dám không, hay lại như nhiều lần trước đó, rất quyết liệt đấu tranh trong tâm tưởng nhưng rốt cuộc đều thất bại dưới quyền lực của cả bố và mẹ tôi.

Tôi bước không trọng lượng như đi giữa bầu trời đầy mây, bước hụt, bước chắc, cảm xúc lẫn lộn, đi và dừng, bước tiếp và đứng lại, tương lai và thực tại. Tôi trôi trong vòng xoáy trôn ốc không điểm dừng. Cổ tích nào cho tôi?! Tôi không biết mình đang đứng ở đâu nữa. Ước mơ của tôi cứ vùng vẫy mắc cạn bên trong.

“Bao nhiêu năm rồi, tôi làm gì và được gì???”

Em đi theo tôi thì phải? Tôi chỉ nhớ nghe thấy tiếng em gọi, không giống như khi em gọi ba, lần này tiếng em sợ hãi và hoảng loạn. Tôi chưa kịp quay lại nhìn em thì có cái gì va đập mạnh vào tôi, tiếng còi xe hú lên như tiếng sói tru. Dường như tôi đang bay.

Tôi vẫn thường mơ những giấc mơ bay, tôi vẫn thường vẽ những bức tranh bay nhưng không phải theo cách này, cái cách bị hất tung lên một mảng trời nào đó. Tôi chỉ nhớ khi rơi xuống, em chạy đến bên tôi.

Hình như trời lại mưa, mưa rơi ướt hết mặt, mưa rơi từ mây xuống. Mưa cuốn đi tiếng thanh minh sợ hãi của người lái xe tải, mưa cuốn đi những lời quát tháo của bố mẹ tôi, mưa cuốn trôi tất cả những tiếng xì xào của người đi đường đứng lại xem tai nạn. Mưa rào rào nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của em.

- Anh Vũ ơi, anh Vũ, nghe em nói này, đừng như vậy, anh Vũ...

Tôi có thể cười được rồi, giây phút này, tôi biết rằng em cũng cần tôi, em cần tôi, điều đó là sự thật, nhưng tôi thấy mệt, rất mệt. Nghỉ một chút để bước tiếp, một ý không tồi.

Vân! Em cần anh có đúng không?

Em ơi! Em đừng khóc... 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play