Tôi lại mơ thấy mình đang bay, không phải một mình. Tôi nắm tay em, lướt trên dải ngân hà, tôi nắm tay em, dạo chơi trong một khu vườn, ở đó, hoa cỏ mọc lên từ mây, giàn dây leo hoa tím, chạy dài hàng nghìn cây số, đấy là tôi ước chừng như vậy.
Và lúc nào em cũng cười, nụ cười trong sáng và đầy nắng ấm. Chúng tôi sống trong những bức tranh mình vẽ, giờ đã thành sự thật.
Không biết điều kì diệu nào đã làm mọi thứ trở nên tuyệt diệu như vậy. Trên những cánh đồng mía trải dài, những con người đôn hậu không chặt mía, họ ngồi lắc lư trên đỉnh ngọn đồi xanh và cũng cười mãn nguyện. Mây tự động mang mưa đến khi mọi người thấy khát. Và bố mẹ tôi, họ ngồi bên tôi khi tôi cầm cọ, vỗ vào vai tôi khi tôi hoàn thành mỗi bức tranh. Thật không tưởng. Cuộc sống hoàn hảo có lẽ chỉ đến vậy thôi.
Tôi đắm chìm trong hạnh phúc không biết bao lâu, chỉ biết rằng lâu đến mức tôi quên mất là mình phải về với hiện tại. Những dải màu tươi lấp lánh được thay bằng màu trắng thuần nhất. Là màu bệnh viện.
Điều tôi mong mỏi và tưởng như chắc chắn đã không xảy ra. Em không có ở đây. Chỉ có bố mẹ tôi, họ mừng rỡ, họ tưởng tôi sẽ không tỉnh lại. Lần đầu tiên tôi thấy đôi mắt họ ánh lên niềm vui thực sự và tôi biết họ vẫn yêu tôi. Tôi nghĩ mình có quyền được khóc, khi chính bố tôi, nhìn tôi mà nói rằng:
- Hãy vẽ, nếu con thích!
Sau bao tháng ngày lang thang vất vưởng, dường như hạnh phúc đã quay trở lại với tôi, tôi đã mong nhớ nó suốt những năm tuyệt vọng vừa qua. Nhưng tôi đã hôn mê bao nhiêu ngày và em đang ở đâu? Tôi hỏi nhưng không ai trả lời. Họ lại im lặng.
Trở về nhà, tôi ngay lập tức đến tìm em. Tôi sẽ gõ đầu em vì không ở đó khi tôi tỉnh lại, sau đó tôi sẽ ôm em để lấp đi nỗi nhớ những ngày qua, tôi sẽ nói với em rằng tôi và em sẽ cùng nhau cầm cọ, cùng nhau vẽ tranh cho đến hết đời. Cuối mùa hoa tím rụng lả tả đầy sân. Xung quanh tôi vắng lặng đến nỗi nghe thấy tiếng con cánh cam rù rù trên giàn hoa trơ trụi. Em ở đâu?
Tôi như lục tung cả thành phố lên để tìm em. Gia đình em đã chuyển nhà để tránh những dèm pha, ba em vẫn chưa được thả. Tôi tìm đến trường Mỹ thuật, em cũng không còn ở đó. Tôi thật ngu ngốc, tôi không biết gì về em ngoài một cái tên. Giữa hàng trăm cái tên Vân, người ta lắc đầu không biết tôi muốn tìm Vân nào. Không còn bất cứ liên lạc nào có thể tìm được em.
Tôi như lạc vào một hố đen. Những câu hỏi bủa vây tứ phía dìm tôi xuống. Tôi không hiểu tại sao, tại sao lại như vậy?! Khi tôi có tình yêu thì tôi chưa lấy được ước mơ. Khi tôi có ước mơ thì tôi mất tình yêu. Có phải kiếp trước tôi là một kẻ đồ tể ngàn lần đáng chết, để đến bây giờ cuộc sống lại trêu đùa tôi như thế? Lần này, đau hơn khi bị hất bay lên và rơi xuống, tôi đã bị tháo rời từng phần của cơ thể, chỉ còn lại trái tim đang chảy máu.
Tôi đã thôi không lê bước trên những con phố để mong tìm kiếm chút gì còn sót lại của em. Tôi cũng thôi không ngồi ngủ gục dưới giàn hoa dây leo tím để chờ em chợt nhớ ra tôi rồi quay trở về. Tôi đã mất em thật rồi. Tôi đã mất đi người quan trọng nhất mà không thể hiểu lý do tại sao. Tôi đã thôi không tìm câu trả lời nữa.
Tôi lại trở về với ban công giờ um tùm, ánh sáng không lọt vào được. Tôi không thể vẽ được nữa, những xúc cảm để khơi dậy tình yêu ấy trong tôi đã chạy trốn tôi đi. Trong những cơn mơ, tôi bước một mình trên dải ngân hà, im ắng, không một bóng người, vũ trụ càng to, tôi lại càng nhỏ, tôi cố gắng hét lên tên một người, nhưng trong vũ trụ tất cả chỉ là cát bụi, không ai nghe thấy, không ai nhìn thấy tôi. Mà thực ra, thế giới của tôi có ai đâu.
Ngày nào tôi cũng núp sau lùm cây, nhìn về bên kia đường, nơi chiếc ba lô vẫn nhảy nhót trên lưng ai đó, giờ chỉ còn lá rụng xào xạc, giờ chỉ còn gió thổi bụi mờ. Tôi tựa đầu vào gốc cây, tưởng như mình có thể ngủ vĩnh viễn trong tư thế đợi chờ cô gái ấy. Nhưng tôi hay bị giật mình, bởi tôi phát hiện ra, trái tim tôi khóc không biết ngừng biết nghỉ, nó đã mệt lắm rồi, nó đã dầm mưa rất lâu rồi.
Những bức tranh tôi đã cất trong tâm trí, giờ lần lượt chạy lại như một cuốn phim, không lời tựa, ngày nào cũng chạy đi chạy lại hàng trăm lần, hàng nghìn lần. Tôi có thể mỉm cười trong ảo ảnh, tôi thấy em, tôi thấy mình đến bên em mệt mỏi gục vào đôi vai mảnh dẻ ấy và khóc.
Nhưng đến khi đêm về, ngồi trước gương - người bạn tốt nhất của tôi, những thước phim ấy bị rút ruột, tráo đổi kịch bản, cũng vẫn khung cảnh ấy, cũng vẫn thời gian ấy, nhưng chỉ có tôi đi một mình, lặng lẽ, vô hồn.
Tôi không còn muốn nhớ gì nữa nhưng trái tim tôi vẫn rên rỉ những lời cuối cùng, nó sắp chết có phải không. Tôi không biết. Tôi chợt thấy trong gương đôi mắt đờ dại như mắt tượng gỗ và dưới đôi mắt ấy có một nụ cười lạnh lẽo và buông xuôi.
Gương giờ đã chẳng còn là bạn tốt của tôi nữa. Nó đã cười khi tôi còn đang khóc. Thế giới của tôi tưởng như sắp đóng cửa để ngủ yên vĩnh viễn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT