Mưa chợt đến vô duyên và buồn hơn bao giờ hết, tôi đã quen với những cơn mưa nhưng bây giờ tôi không muốn mưa làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Lúc nào tôi cũng muộn màng, tôi đến để thấy cảnh những người phụ nữ cầm gậy tấn công vào một người ở giữa, đàn ông thì chạy thẳng theo ai đó vào sâu trong ngõ.
Không có một tiếng kêu nào, em im lặng, quỳ gối và cúi đầu cam chịu để họ đập vào vai, vào tay, vào lưng. Bao nhiêu là hoa tím rơi rụng xuống em thay cho nước mắt. Chỉ có tiếng la ó ồn ào:
- Quân ăn cắp.
- Đồ mất dạy.
- Lũ nghiện ngập chết tiệt.
- Quân đốn mạt.
...
Tôi không hiểu lấy một mắt xích nào trong cái chuỗi hành động quá khích này. Tôi chỉ biết chạy đến, xô đám người ra và ôm choàng lấy em.
- Sao các cô lại đánh trẻ con như thế???
Mấy người đó dừng lại. Họ dãn ra và bỏ đi, không quên ngoái lại chửi rủa, hăm dọa vài câu nữa.
Em vẫn chưa thể đứng dậy được, chỉ ngồi im lặng giữa xác hoa tím ngắt như những vết bầm trên cánh tay em. Tôi thấy tim mình không thở nổi, em bé nhỏ thu mình góc sân im lặng. Em không khóc!
Tôi không biết làm thế nào, mưa vẫn tát lạnh rát vào mặt. Tôi không biết diễn tả sao cho đúng cảm xúc của mình lúc này. Tôi thấy đau thắt nơi lồng ngực, em sợ hãi đến mức câm lặng hay em đau đến nỗi chẳng thể nói điều gì.
Thà em cứ khóc, khóc thật to như một đứa trẻ, em sẽ thấy thoải mái hơn và chính tôi cũng không bấn loạn như lúc này. Càng nhìn em trái tim tôi càng muốn vụn vỡ. Đôi khi những điều ta không thể hiểu lại khiến ta đau hơn bao giờ hết.
Tôi ôm em vào lòng, người ta nói khi một ai đó khóc, cách an ủi tốt nhất là ôm họ vào lòng. Em không hề khóc, nhưng hoàn cảnh này vẫn đúng, vì tôi đang khóc. Khi bất lực và chẳng biết làm gì, tôi lại kiếm một cái gương, người bạn tốt nhất của mình để tâm sự.
- Chuyện gì thế này hả Vân?
Thật tự nhiên thôi, tôi ôm lấy em như ôm một đứa em gái bé bỏng, chỉ khác là tôi không phải dỗ dành, chỉ khác là chúng tôi ngồi dưới một cơn mưa chiều lạnh và nhạt nhòa, đau xót và cay đắng, chỉ khác là tim tôi sẽ không đập mạnh và mưa nhiều đến thế nếu là một cô em gái thật.
Khoảng im lặng đủ để mây rủ nhau đi đâu hết, mưa thì tạnh, tôi thầm ước em sẽ khóc trên vai tôi nhưng chỉ là mưa thôi, không phải là nước mắt. Đến giờ tôi mới hiểu tận cùng của nỗi đau là sự im lặng, thậm chí là nụ cười, vì khi đó người ta chẳng còn gì để khóc.
Em không tựa đầu vào vai tôi nữa, đôi mắt của mây nhìn thẳng vào hai con mắt đờ dại như vừa được mưa rửa sạch của tôi.
- Sao anh Vũ lại bảo em là trẻ con?
Tôi bôi thuốc cho em, em cũng không cần, tự mình loay hoay làm. Tôi lại thấy bực mình, em đã không nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra lại còn cứng đầu đến vậy. Lúc nào cũng như thế, em không bao giờ cần đến tôi. Tôi chỉ biết thở dài lo lắng và hoang mang. Đúng lúc chú em về, thấy cháu gái thương tích đầy người, chú hiểu ngay. Chú chỉ thở dài xoa đầu em.
- Đau lắm không Vân?
Tôi càng không hiểu, không lẽ việc này đã xảy ra đến mức quen thuộc rồi sao. Chú lặng lẽ kéo tôi ra ngoài hiên nhà xơ xác hoa tím. Nhiều khi những điều khó hiểu lại dễ chịu hơn nhiều những điều bất ngờ. Tôi lại như bị đánh choáng thêm một lần nữa.
Ba của Vân là một người nghiện ma túy!
Tôi không hiểu cuộc sống là cái quái gì mà lại cho người này ít, người kia nhiều, người này quá sung sướng, còn người khác lại chịu quá nhiều khổ đau. Nếu tôi biết có kẻ nào đó điều hành cuộc sống trên thế giới này, tôi sẽ bóp cổ hắn cho đến chết. Chắc chắn!
Vân lúc nào cũng cười như mây trời ngày nắng ráo. Hay là vì đôi môi em quá ngây thơ, có rất nhiều điều khó khăn, nhưng môi em không hề biết điều đó, chúng luôn cười.
Tôi đã tự giao cho mình trách nhiệm bảo vệ cho em. Tôi theo em bất cứ khi nào có thể. Dù em chẳng cần tôi, tôi cũng cứ cho mình cái quyền làm như vậy.
∗ ∗ ∗
Dạo này em hay đi đâu đó vào cuối tuần, tôi phải nghỉ. Một hai lần, không thể chịu được nữa, tôi chặn em ngay cổng giàn dây leo hoa tím.
- Em đi đâu?
- Em đi chơi.
- Ở đâu?
- Ngoại thành.
- Anh đi cùng!
- Làm gì?
- Anh tìm chủ đề vẽ.
- Tùy anh, đừng hối hận!
Rõ ràng là em không bao giờ tỏ vẻ cần tôi hay muốn tôi tham gia cùng. Tôi buồn, nhưng tôi mặc kệ. Hối hận ư? Tôi mừng còn không kịp. Em cứng đầu tới mức đầu tiên còn không cho tôi chở đi, em định để tôi ngồi sau xe đạp của một cô bé “cấp hai” hay sao?! Người gì mà ngang không thể tả. Hai đứa lọc cọc trên xe đạp của em ra ngoại thành, khu này trồng toàn mía.
Em đi chặt mía???
Tại sao con người này luôn thích gánh việc vào thân như vậy. Em đi làm không công, em đi làm cho người quen vì họ thiếu người mà không có điều kiện để thuê thêm. Nhiều lúc chỉ muốn trói em lại không cho làm gì nữa, nhưng tôi thì không bao giờ có thể làm như vậy được. Em chặt mía nhanh thoăn thoắt như thể đã làm việc này cả trăm lần, em cười cười nói nói với mấy cô bác nông dân hiền hậu, bỏ mặc tôi lóng nga lóng ngóng không biết xoay xở ra sao.
Từ trước tới giờ, tôi chỉ... uống nước mía! Thậm chí chưa từng róc mía nữa là chặt mía trên một cánh đồng mênh mông cao gấp đôi đầu người. Những người nông dân chỉ cho tôi làm thế nào để chặt nhanh và gọn. Tôi thấy nụ cười của họ thật đáng quý biết bao. Bố mẹ tôi chưa từng cười với tôi thoải mái vô tư như vậy. Bố mẹ luôn nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trọng giống như tôi sắp sửa làm lễ lên ngai vàng. Ngày nào cũng một vòng quay nhạt thếch, đắng ngắt!
Kể từ khi có em, tôi biết còn rất nhiều điều đáng để sống, còn rất nhiều màu bên trong bức tranh bầu trời xám xịt toàn nước mưa của tôi. Tôi uống ít cà phê đắng hơn. Tôi ít làm bạn với cái gương hơn.
Chỉ có điều tôi rất muốn giống em mà chưa làm được, đó là vực lại ước mơ. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải làm gì đó, không thể sống hoài sống phí thế này mãi được.
Tôi và em ngồi bệt xuống đám là mía giữa đồng, thấm mệt. Gió thổi rì rào thật ngọt. Những cánh chim muộn đang bay về nhà ở cuối chân trời kia. Bình yên. Tôi nhìn mây, mây ở gần và mây ở xa. Nhìn những ước mơ nhảy nhót trên bầu trời.
- Anh sẽ thi lại.
- Anh sắp ra trường rồi mà.
- Ừ, sau khi ra trường.
- Anh chắc không.
- Không biết nữa...
- Anh sẽ yêu vẽ đến hết cuộc đời?
- Chắc chắn.
- Chỉ vậy thôi!
Em cười, nụ cười tạc vào nền trời hoàng hôn của tôi, mãi mãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT