Tôi có một thói quen không mấy hay ho là quan sát người khác một cách thầm lặng. Cũng chẳng có gì là bất hợp pháp nhưng nếu người ta phát hiện ra, chắc hẳn sẽ có một vài chuyện cũng không mấy hay ho xảy ra.
Tôi thích nhìn người ta, thích nhìn cuộc sống. Tôi thích nhìn dòng đời đi qua bởi tôi không muốn quay lại nhìn bản ngã của mình. Mỗi lần soi gương, tôi thấy một khuôn mặt quen quen, đần đần sau cặp kính gọng đen, có hai con mắt đờ dại như mắt tượng gỗ.
Mỗi ngày một ly đen, không cần đá, tôi muốn uống thật chất những gì đắng nhất. Tôi tự pha đắng cho mình. Thực tình nó chẳng ra gì lắm nhưng là đắng do tay mình tạo ra thì phải uống hết. Mỗi ngày một ly đen...
Tôi trẻ, tôi có tiền, mà không phải, đúng ra là bố mẹ tôi có tiền, tôi có một ghế trong một trường đại học tốt, tôi có một cái ghế nữa đang chờ tôi học xong ở công ty bố tôi. Thật tốt? Còn gì để mà than vãn hay ngồi ì ra uống đen đắng hàng ngày?
Tôi không than, tôi chỉ uống. Thỉnh thoảng tôi bỏ học ngồi trên ban công, sau lùm cây to tướng như đi đánh du kích, nhìn đời. Tôi không muốn trở thành loại người tự bôi đen sì sì cho cuộc đời vốn tươi sáng như đèn cao áp nếu người khác nhìn vào, nhưng tôi đánh mất cái gì đó rồi thì phải. Ô tô thì tôi có đấy, nhưng chẳng biết đi đâu.
Ngày nào ngày nấy cứ chảy dài thườn thượt. Tôi không tìm được sự thống nhất giữa ý nghĩ và cảm xúc. Trong mớ lý thuyết bong bóng rối bời, tôi chỉ mường tượng ra những dải bong bóng thuần khiết loang đầy màu, nối đuôi nhau leo lên trời như một chiếu cầu lộn ngược, một bầu trời lộn ngược. Tôi đang trôi ở đâu đó trong dải màu như vậy.
Tôi mê Fantasy Art. Đó là thứ duy nhất khiến tôi thấy thanh thản giữa những gì đang diễn ra. Tôi không thấy viển vông cho Dave McKean, tôi muốn bay như Les Edwards Valley. Tất nhiên, bố mẹ tôi không hề biết đó là ai. Họ không muốn tôi đi theo những thứ “ảo”, lập trình cho tôi là phải giàu có thành đạt theo cách họ đã làm, an toàn và đầy tham vọng.
Có lẽ những điều đó mãi chỉ là giấc mơ. Tôi đã mất đi một thứ hay là tất cả. Tôi cũng không biết nữa. Tôi thường tra cứu chuyên ngành Illustration của những trường đại học nước ngoài và nhìn. Tôi chỉ biết nhìn, thèm khát như một đứa trẻ khát sữa.
Tôi hai mươi tuổi nhưng vẫn là một đứa trẻ, không hơn. Uống cạn ly đen, thấy trong đáy cốc vẫn còn đắng, tôi pha thêm cốc nữa, đổ xuống gốc chậu cây. Vị đắng không biết có ngon không mà cái ban công đã sắp thành khu rừng thu nhỏ rồi.
Mọi thứ chỉ còn đắng và nhạt cho đến khi em xuất hiện. Tôi hay ngồi nhìn em bước vào cái ngõ nhỏ đến trẹo cả chân, đối diện với nơi tôi thường một mình hì hục uống đen đắng. Ngày chảy dài thườn thượt, tôi thường ngồi nhìn sang bên kia đường, nhìn một cái dáng bé nhỏ lúc nào cũng vừa đi vừa chạy. Tôi không biết em là ai nhưng nhiều khi, ly đen tôi uống không biết đắng hay không
Không biết từ lúc nào, tôi lại chăm chú pha cà phê đắng, tỉ mẩn ngồi hóng ở ban công trước nhà vào mỗi buổi chiều chỉ để nhìn sang bên kia đường, chỉ để thấy một cái dáng nhỏ bé, lúc nào trên lưng cũng là một cái ba lô và trên tay là một cái túi nhỏ. Trông em như người đi buôn lậu.
Em lúc nào cũng vừa đi vừa chạy như thể có cái gì đuổi đằng sau, như thể có ai đó chờ phía trước. Và kì lạ hơn nữa, hôm nào trời mưa thì em đội nón!
Thực tình tôi đã mất tập trung vào ly đen của mình vì chính những thứ kì dị này. Tôi yêu cái nón nhưng nhiều cô gái thành thị bây giờ chẳng biết nón là cái gì, hoặc khá hơn sẽ biết nón là một thứ “chỉ những đứa ở quê mới đội”.
Trông em ngố ngố như một hoa tiêu di động dưới lòng đường. Ngồi nhìn em đi trên lề đường đối diện rồi ngoặt vào cái ngõ nhỏ đến trẹo cả chân có lẽ là điều làm cho cuộc sống của tôi bớt tẻ nhạt đi một chút, bớt dài thườn thượt đi một chút.
Nếu không có cái ngày buồn cười hôm ấy có lẽ mãi mãi tôi vẫn tưởng em là một đứa trẻ cấp hai với một cái nón trên đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT