“Bốp!”
Tức Hi giơ tay lên và cho cô nương
đó một cái bạt tai, nàng lạnh lùng nói: “Không có phụ mẫu thì đã sao? Ta cũng
không có. Ngươi không còn nhỏ, đừng có vô cớ gây sự như hài tử nữa.”
Nét mặt Sư An trở nên nghiêm túc,
chàng đi đến đằng sau Tức Hi vỗ vào vai nàng rồi nói: “Đưa nàng ấy đi đi, chúng
ta sẽ rời khỏi hành cung trước.”
Cô nương đó bị Tức Hi tát cho choáng
váng, nàng ấy chỉ cúi đầu ngẩn người. Tức Hi tức giận trừng mắt nhìn nàng ấy
một cái, sau đó thô bạo xách vạt áo nàng ấy từ dưới đất dậy, kéo nàng ấy đi về
phía trước.
“Ngươi định đứng đây đợi làm điểm
tâm cho lũ quỷ điên à? Không cần dựa vào ai à? Ta khinh, chẳng phải vẫn phải
cần đến bọn ta đây sao.” Nàng vừa kéo vừa chửi vị cô nương đó, Sư An, Tư Vi và
Hạ Ức Thành nhanh chóng lao ra khỏi hành cung.
Cả bầu trời của thành Ngọc Chu giờ
đây đã nhuốm đầy huyết khí, tà khí điên cuồng bay loạn xạ. Khi bước ra khỏi cửa
điện, Hạ Ức Thành ngẩng lên nhìn bầu trời rồi lại quay đầu nhìn đống tro tàn
trên những bậc thang, trong cung điện đỏ rực như tàn tích sau trận đại hỏa.
Người chết không đi vào cõi luân hồi
thì sẽ biến thành quỷ, quỷ bị tiêu diệt thì sẽ biến thành tro, không còn khoảng
cách giữa trời và đất.
Cho dù là Quỷ Vương thì cũng vậy.
“Mau đi thôi.”
Tay y bị Tư Vi kéo đi, dường như
nàng ấy vội vàng nên không hề để ý, vì thế Hạ Ức Thành thừa cơ nắm chặt lấy tay
của Tư Vi, gương mặt đầy trầm tư đó giờ lại có thêm chút vui vẻ.
“Đến đây.”
Những con quỷ nô trong hành cung vừa
nhìn thấy họ đã lập tức điên cuồng lao tới. Tức Hi ném cô nương đã giết chết
Quỷ Vương cho Tư Vi và Hạ Ức Thành, nàng và Sư An dẹp ra một con đường từ trong
đám quỷ nhung nhúc.
Dương khí trên người bọn họ đã được
máu của Khương Ngải nhuốm gần hết, nếu là lúc bình thường chắc chắn bọn họ sẽ
không thu hút đám quỷ nô to gan lao đến. Nhưng giờ đây dương khí yếu ớt trên
người họ lại như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu đang sôi sùng sục, khiến
cho chảo dầu là thành Ngọc Chu bắn tung tóe khắp nơi, không ra thể thống gì
hết.
Mấy con quỷ này đúng là điên thật
rồi.
Bọn họ vừa ra khỏi hành cung thì đã
nhìn thấy kiệu của Khương Ngải đang đợi trước cửa. Nàng ấy vén màn kiệu lên,
tròng trắng mắt nàng ấy cũng đã xuất hiện vài đốm đen, đôi mắt nàng ấy có
khuynh hướng chuyển dần thành màu đen như những ác quỷ điên cuồng trên đường
vậy.
Nhưng may mà nàng ấy tạm thời giữ
được lý trí, Khương Ngải lấy ra một cây sáo xương rồi thổi lên một âm thanh
chói tai. Đám quỷ trở nên chậm chạp như thể đang nghe theo một mệnh lệnh nào
đó.
“Mau chạy đi! Mau rời khỏi thành
Ngọc Chu!” Khương Ngải hét lên về phí bọn họ, nàng ấy bước xuống khỏi kiệu, dẫm
đôi chân trần xuống đất dẫn theo bọn họ chạy ra khỏi cửa thành. Mấy người nhanh
thoăn thoắt như những cơn gió mà đi xuyên qua khu phố ảm đạm.
Khương Ngải không quan tâm đến việc
đôi chân nàng ấy bị mặt đất làm bẩn, nàng ấy tức giận nói: “Các ngươi làm gì
vậy? Tại sao Quỷ Vương lại đột nhiên hóa thành tro bụi rồi? Quỷ Vương chính là
trật tự trong lãnh địa của quỷ. Nếu Quỷ Vương chết đi thì trật tự sẽ bị phá bỏ.
Tất cả lũ quỷ sẽ rơi vào điên loạn, chúng sẽ ăn thịt người, chém giết lẫn nhau
cho đến khi Quỷ Vương mới xuất hiệ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.