Khương Ngải dường như có mối quan hệ riêng rất tốt với Hạ Ức
Thành. Bên này vừa thoả thuận xong rõ ràng thì nàng ấy đã chuẩn bị khởi hành đến
thành Ngọc Chu.
Nàng ấy chẳng kiêng nể gì mà cười nói cũng may khoảng thời
gian trước đây nàng ấy đã lấp đầy bụng rồi, nếu không bây giờ mà đến thành Ngọc
Chu không một bóng người thì chắc chắn sẽ bị chết đói mất.
Con bạc trong thành Khương Ngải đã cược đến đỏ cả mắt, bọn
họ thường ký khế ước tử, lấy tính mạng của bản thân ra để cược. Nghe nói nếu
bọn họ thua thì tính mạng sẽ thuộc về lâu chủ của Vạn Quán lâu, sẽ bị bắt đi
rồi bán đến một nơi xa xôi làm nô lệ.
Nhưng trên thực tế, mạng của những kẻ thua cuộc đó cơ bản
đều biến thành đồ ăn của Khương Ngải.
Nghe nàng ấy nói mà gương mặt Sư An vẫn không đổi sắc, nhưng
Tư Vi lại luôn cau mày. Khương Ngải cũng khá tốt, tính tình nghĩa khí, tuy
nhiên nếu không phải tạm thời bọn họ đang cần nàng ấy giúp đỡ thì chắc chắn
nàng ấy sẽ là kẻ địch của bọn họ.
Tư Vi nhỏ tiếng căn dặn Hạ Ức Thành, lần này là bọn họ nợ
Khương Ngải, sau này bọn họ chắc chắn sẽ trả lại, không cần một mình y gánh
vác. Hạ Ức Thành bất lực mỉm cười đáp ứng nàng ấy.
Chuyến đi của Khương Ngải vô cùng hoành tráng. Nàng ấy nói
nàng ấy không thích đi giày, nhưng vì tránh để bẩn chân nên chưa bao giờ chạm
chân xuống đất khi đi ra ngoài.
Vào ngày xuất phát, những tấm thảm được trải dài từ tầng bảy
dọc theo cầu thang đến tận chiếc kiệu ngoài thềm cửa, nàng ấy nhấc chân đi trên
những tấm thảm ấy xuống lầu rồi lên kiệu.
Nàng ấy có một chiếc kiệu lớn, đi từ bên này sang bên kia
chỉ có bảy bước nhưng ngồi mười người cũng không sợ bị chật. Chiếc kiệu này
được làm từ gỗ lim tốt nhất, còn được khắc rồng vẽ phượng. Rèm kiệu được làm từ
tơ lụa do phủ Tô Châu dệt. Cần tới ba mươi hai người mới có thể nâng được chiếc
kiệu này lên. Nếu không phải để giảm bớt chút trọng lượng thì hẳn là nàng ấy đã
dát thêm vàng lên đó rồi.
Vừa nhìn thấy chiếc kiệu, Tức Hi đã lập tức bàn luận với
Khương Ngải về việc nó được làm như thế nào, tốn bao nhiêu tiền, chất liệu được
lấy từ đâu,… trong mắt nàng tràn đầy sự khen ngợi.
Tư Vi xoay mình lên ngựa, nàng ấy nói với Hạ Ức Thành: “Nếu
không phải Khương Ngải là ác quỷ, chắc hẳn nàng ấy sẽ trở thành bạn tốt với Tức
Hi rồi.”
“Đúng vậy, nhưng mà chuyện trên thế gian này đều như thế cả,
như việc nàng không thể ép sói ăn cỏ, phải không Đường Phèn.” Hạ Ức Thành xoa
đầu Đường Phèn bên cạnh. Đường Phèn tỏ vẻ đồng ý.
Lúc khởi kiệu, thậm chí Khương Ngải còn cho người đốt pháo
vô cùng long trọng. Sau khi ra khỏi thành Khương Ngải, cuối cùng bầu không khí
mới yên tĩnh trở lại.
Sư An, Tức Hi, Hạ Ức Thành và Tư Vi bốn người cưỡi ngựa đi
hai bên kiệu. Khương Ngải mở cửa sổ, nàng ấy nằm dài trên khung cửa ngắm nhìn
Hạ Ức Thành cưỡi ngựa bên cạnh rồi mỉm cười nói: “Tiểu Hạ à, biết vì sao Khương
Ngải a di của ngươi lại muốn giúp ngươi không?”
Hạ Ức Thành khẽ cười, y giả ngốc nói: “Không biết.”
“Tuy ta là một con bạc, nhưng ta lại đặt cược lên người
ngươi.”
“Từ bỏ đi Khương Ng� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.