Thời Cách năm thứ tư, khi Lê Tương gặp lại đứa con gái bất
hiếu của ông ấy, con gái của ông ấy đã là đại cô nương duyên dáng, yêu kiều.
Tuy nàng không hẳn là duyên dáng, yêu kiều nhưng suy cho cùng dáng vẻ của nàng
lúc đó trông cũng đỡ hơn cái vẻ lưu manh lắc lư cái đầu năm 10 tuổi.
Trong trấn Phụng Tiên dưới chân núi Thái Chiếu, đứa con gái
bỏ nhà đi bụi của ông ấy - Tức Hi đang đi theo sau lưng một nam tử mặc áo
trắng, ánh mắt nàng nhìn sang những món đồ được bày trên những sạp hàng nhỏ
xung quanh. Nàng mặc áo màu tím, búi tóc đơn giản, trên đầu cài một cây trâm
màu vàng không hợp với bộ y phục tao nhã. Tòng teng bằng vàng lắc lư theo từng
bước đi của nàng giống như giữa sự tao nhã, mộc mạc phải cố để lộ ra một chút
phú quý. May mắn là nàng có một gương mặt kiều diễm nên miễn cưỡng che đi cái
kiểu trang điểm chẳng ra đâu vào đâu này.
"Sư An…"
Ông ấy nghe con gái của mình lầu bầu, nam tử áo trắng vác
kiếm trên lưng đi trước mặt nàng lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn Tức Hi
với vẻ hơi bất đắc dĩ.
Nam tử có dung mạo tuấn mỹ, dịu dàng, khí chất không nhiễm
bụi trần, vừa nhìn đã biết là có xuất thân bất phàm.
Tức Hi chỉ vào mấy quả sơn tra bọc đường trên sạp hàng bên
cạnh: "Muội muốn mua một ít mang về cung ăn."
Nam tử được gọi là "Sư An" nhìn thẳng vào mắt Tức
Hi rồi cười mà không nói. Tức Hi hơi sốt ruột. Nàng tiến lên hai bước kéo vạt
áo của Sư An rồi nói: "Sau chuyện kiếm Bất Chu lần trước, muội cũng không
còn trộm đồ nữa. Muội thề đấy! Nếu không vì tuân thủ ước định thì muội cũng đâu
đến nỗi phải hỏi xin tiền của huynh. Chỉ có mấy quả sơn tra thôi, đâu phải muội
không thể…"
Sư An dửng dưng rút vạt áo từ tay nàng về: "Lúc xuất
cung, ta đã cho muội một trăm lượng bạc, số tiền đó đủ cho muội tiêu trong 50
ngày nhưng bây giờ còn chưa đến 30 ngày thì muội đã tiêu hết rồi."
Chàng chỉ vào cây trâm vàng trên đầu Tức Hi: "Khoảng
phân nửa ngân lượng đều tiêu vào thứ này. Hay là muội đem cây trâm này đi cầm
để đổi lấy sơn tra đi."
Tức Hi chột dạ che đi cây trâm trên đầu rồi nhỏ giọng phản
bác: "Không! Muội không muốn!"
"Tiêu hết tiền rồi muội còn vay ta thêm 30 lượng bạc.
Bây giờ muội cũng lại tiêu hết rồi à?"
Tức Hi cúi đầu, đạp mấy hòn đá ven đường.
"Muội còn như vậy nữa thì lần sau khi xuất cung cùng
ta, ta sẽ không cho muội tiền tiêu vặt nữa." Sư An mỉm cười uy hiếp, gõ
đầu nàng, sau đó chàng nói: "Đi thôi."
Tức Hi không cam lòng nhìn sạp hàng bày bán sơn tra một lúc,
nghiên răng đi theo nhưng miệng vẫn còn làu bàu: "Đợi muội với!"
Lê Tương đứng trên phố nhìn thấy cảnh này thì híp mắt. Thứ
Huyền Mệnh lâu không thiếu nhất chính là tiền. Từ trước đến nay, con gái của
ông ấy muốn mua gì, ông ấy cũng chưa từng nói không. Bây giờ đến cả mấy quả sơn
tra mà cũng phải ăn nói khúm núm thì đúng là cực kỳ tủi thân mà.
Một lúc sau, nam nhân tên Sư An kia hình như đã đi làm
chuyện gì đó. Tức Hi đứng một mình trên con đường huyên náo, đông người qua lại
chờ Sư An quay về. Lê Tương lắc lắc túi tiền, kéo thấp vành mũ xuống rồi nhanh
chóng chạy tới va vào Tức Hi từ phía sau, ông ấy nghe thấy tiếng hét của Tức Hi
ở đằng sau: "Cái người này không nhìn đường à!"
Sau khi chạy hết một đoạn đường, Lê Tương trốn sau vách
tường nhìn trộm. Quả nhiên đứa con gái tham tiền của ông ấy đã phát hiện ra túi
tiền ông ấy làm rơi, đang vui vẻ nhặt lên, lúc mở ra nhìn bên trong, mắt nàng
rực sáng. Nàng nhìn ngó xung quanh một lúc, vui vẻ lẩm bẩm điều gì đó rồi cầm
tiền trong tay mà đếm nhưng vừa quay lại thì đã nhìn thấy nam tử áo trắng kia.
Nam tử áo trắng cầm một túi giấy trong tay, bên trong túi
chất đầy sơn tra bọc đường đến tận miệng túi.
Ánh mắt của Sư An đáp xuống túi tiền trên tay Tức Hi, ánh
mắt của Tức Hi cũng nhìn xuống túi tiền trên tay mình. Nàng giật mình đánh rơi
túi tiền giống như nó là một củ khoai lang bỏng tay. Sau đó nàng xách váy chạy
nhanh đến trước mặt Sư An, vội vàng nói gì đó, đưa tay lên cạnh cây trâm mà thề
thốt.
Nhìn có vẻ nàng đang giải thích với chàng rằng nàng không
trộm túi tiền kia mà chỉ nhặt được thôi.
Sư An nghe nàng giải thích mà mặt không biến sắc. Tức Hi nói
mãi nói mãi rồi từ căng thẳng biến thành tức giận. Nàng lùi lại hai bước, xắn
tay áo lên, hét lên đầy vang dội khiến cả con phố đều nghe thấy: "Chàng
không tin ta đúng không! Được, nếu chàng không tin ta, ta sẽ trộm hết thành
Phụng Tiên, chúng ta chia đôi hai ngả!"
Khi lời nói kinh hãi thế tục này vừa phọt ra, cả con phố yên
tĩnh hơn rất nhiều.
Tức Hi cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của người
đi đường, nàng quay người bỏ đi. Nhưng vừa đi được hai bước, Sư An đã nhanh
chóng đi tới, đứng chắn trước mặt nàng.
Tức Hi chống nạnh, trừng mắt nhìn Sư An. Sư An khẽ mỉm cười.
Chàng kéo tay Tức Hi rồi đặt túi sơn tra vào tay nàng, vén tay áo của nàng
xuống.
"Ta tin muội, cầm lấy quả sơn tra của muội đi."
Tức Hi cầm sơn tra, mắt hơi đỏ lên: "Vừa nãy huynh nghi
ngờ muội đúng không? Cho dù chỉ là một khắc thì cũng tính!"
"..." Sư An cúi đầu, thành thật nói: "Ta sai
rồi. Sau này ta sẽ không nghi ngờ muội nữa, muội nói cái gì thì ta tin cái
đó."
Lời nói này khiến Tức Hi ngơ ngác. Nàng nhìn những quả sơn
tra trong lòng mình, đột nhiên như bị nói trúng tim đen: "Cũng… cũng không
cần đâu… Thi thoảng muội… cũng sẽ lừa người khác."
Nói rồi nàng đưa tay nhét vào miệng Sư An một quả sơn tra
rồi nói: "Được, được. Chúng ta nhặt túi tiền lên rồi giao cho quan
phủ."
Sư An bật cười, x ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.