Sư Mẫu Vừa Thiện Lương Lại Thương Người

CHƯƠNG 80: GIẤC MƠ


8 tháng

trướctiếp

“Bách Thanh thúc thúc, tại sao lúc đầu người lại nhặt ta về ở trên đường?” Thích Phong Tảo hỏi.

Bách Thanh hơi ngạc nhiên, không biết có phải vì hảo bằng hữu qua đời nên hôm nay Thích Phong Tảo nhìn có gì đó khang khác, nhưng không thể nói chính xác là khác chỗ nào.

“Chuyện này… Có lẽ là do vận mệnh.”

Hắn vẫn không nên nói sự thật.

Thích Phong Tảo lặp lại hai chữ vận mệnh, ngước mắt nhìn sân viện hiu quạnh đầu đông, hỏi: “Bách Thanh thúc thúc, xét về bói vận mệnh con người thì người giỏi nhất trong thiên hạ này. Với người vận mệnh là gì?”

Thích Phong Tảo bình tĩnh nói, không nghe ra cảm xúc gì.

“Ừm… Đại khái là do cơ duyên, nhân quả tạo thành. Tầm nhìn của chúng ta rất hạn hẹp, mà ông trời có thể nhìn thấy tất cả cơ duyên và nhân quả, vì vậy cũng biết cả vận mệnh. Ta chỉ mượn một chút linh quang trên trời để nhìn thấy được thiên cơ mà thôi.” Bách Thanh suy nghĩ một chút, vừa nghiêm túc vừa khiêm tốn trả lời câu hỏi này.

Thích Phong Tảo mỉm cười, mập mờ nói: “NGhe thì đúng là thứ ghê gớm.”

Hai người họ vừa nói chuyện vừa đi đến cổng lớn, nhìn thấy một cô nương khoác áo choàng màu xanh đang đứng bên cửa. Đại đệ tử của Minh Thế các đang đứng song song với nàng ấ, vẻ mặt vừa bi thương lại vừa tức giận: “Ngươi vẫn còn mặt mũi đến viếng sư đệ của ta sao?”

Cô nương ấy gầy gò tái nhợt, mái tóc đen như tơ, từ trên xuống dưới chỉ cài duy nhất một bông hoa lụa màu trắng nhỏ, ngoài ra không còn món đồ trang sức nào khác. Nàng ấy hờ hững nhìn đại đệ tử của Minh Thế Các, bình tĩnh nói: “Ta không làm sai, tại sao không được đến?”

Thích Phong Tảo dừng bước chân, keey: “Phó Đăng cô nương.”

Phó Đăng quay đầu lại nhìn hắn một lúc, sau đó cúi đầu hành lễ: “Thích công tử.”

Bách Thanh hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ người này chính là Phó Đăng.

Hắn từng nghe đến Phó Đăng qua miệng kể của Sư An, cô nương này xuất thân từ Huyền Lệnh Lâu nhưng cứu giúp người đời, được Tức Hi rửa sạch ô danh nên đã ẩn náu bao nhiêu năm qua. Dù nói nàng ấy bất mãn với Huyền Lệnh Lâu, nhưng vẫn khiến hắn rất ngưỡng mộ nàng ấy.

Sau đó Bách Thanh đi đến khuyên nhủ đệ tử Minh Thế Các đang cản trở, đệ tử nhìn thấy Bách Thanh đến, cũng coi như nể mặt mũi Tinh Khanh cung nên miễn cưỡng để Phó Đăng vào trong.

Phó Đăng hành lễ cảm tạ Bách Thanh, Thích Phong Tảo khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi không nói mình sẽ đến.”

“Chuyện xảy ra đột ngột.” Phó Đăng giải thích ngắn gọn, tật nói lắp đã khá hơn một chút so với trước. Khi nàng nói câu ngắn dường như không ngừng ngắt nữa.

Bách Thanh thấy có vẻ hai người này có chuyện muốn nói nên mỉm cười, tìm một cái cớ lảng đi.

Thích Phong Tảo nhìn bóng lưng rời đi của Bách Thanh, ánh mắt lại rơi xuống Phó Đăng. Nàng ấy vẫn gầy yếu như vậy, dáng vẻ bình tĩnh, nhìn không thấy bi thương là bao.

“Ngươi không cần để ý, bọn họ chặn ngươi lại chỉ vì giận cá chém thớt mà thôi.”

Phó Đăng gật đầu, nhìn về đèn lồng màu trắng trong đình viện, chậm rãi nói: “Ta nghe nói… Trước khi hắn chết… Có gọi tên ta.”

Trước khi Triệu Nguyên Gia chết đã náo loạn rất to ở Thích Gia, tẩu hỏa nhập ma vung kiếm chém giết lung tung, ma mà không tổn thương đến mạng người.

Khi ấy hắn vừa mặt mũi hắn đầm đìa máu, vừa ngơ ngẩn gọi tên Phó Đăng đến khi gọi khàn cả giọng. Đến tận lúc này tất cả mọi người đều đang nghe ngóng rốt cuộc Phó Đăng là ai.

Không phải là vì y thuật điêu nghệ, cũng không phải vì dũng khí thay Tai Tinh rửa sạch oan khuất, nhưng nàng ấy lại nổi tiếng theo cách như vậy. <

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp