Lúc Sư An tỉnh lại, chàng cảm thấy bản thân đang nằm trong
căn phòng ấm áp, đắp một chiếc chăn mềm mại, cũng không biết chàng đã rời khỏi
mái nhà vào lúc nào.
Tức Hi đang ôm chặt eo chàng. Chàng vô thức ôm lại nàng, đưa
tay sờ mặt nàng thì thấy mặt nàng ướt đẫm.
"Muội sao vậy? Sao lại khóc?"
"Huynh là… Sư An?"
"Phải…" Sư An chưa nói hết thì đã bị nàng hôn.
Tay của nàng dịch chuyển ra sau gáy chàng rồi ôm chặt lấy
chàng, nụ hôn càng sâu thêm như tham lam muốn rút hết hơi thở của chàng. Sư An
ngây người, đỡ lấy gáy nàng, nghiêm túc đáp lại nàng.
Hơi thở của nàng rất ngọt giống với quả sơn tra nàng thích
nhất.
Sau khi buông Sư An ra, Tức Hi rúc đầu vào lòng chàng, nói
nhỏ: "Muội gặp tâm ma của huynh rồi."
Sư An ngơ người, vuốt ve khuôn mặt nàng: "Hắn ta có làm
muội bị thương không?"
"Sao hắn ta nỡ chứ?"
Tức Hi nghĩ Sư An luôn rất tĩnh lặng, rất cẩn thận, yêu
thương nàng, đến cả tâm ma của chàng cũng không nhẫn tâm làm gì nàng.
Con người thường nói chàng là một người dịu dàng nhưng sự
dịu dàng họ nhìn thấy còn không bằng một phần vạn những gì chàng dồn vào trong
chuyện tình này.
"Muội bị mắng rồi nhưng muội lại thấy rất hay. Thi
thoảng huynh có thể thả hắn ta ra mắng chửi muội." Tức Hi nói rất nghiêm
túc.
Sư An trầm ngâm một hồi. Chàng lau đi những giọt nước mắt
trên mặt Tức Hi rồi nói: "Hắn ta đã nói những gì?"
Tức Hi không trả lời câu hỏi này. Nàng bất chợt kéo Sư An
ngồi dậy, vòng tay quanh cổ chàng, dựa sát vào người chàng rồi nói nhỏ:
"Muội muốn huynh tặng muội một món quà."
Sư An ngước mắt lên, ánh mắt hơi mê man: "Muội muốn
gì?"
"Muội muốn huynh." Tức Hi hôn Sư An. Nàng đưa tay
ra kéo vạt áo phía trước bung ra rồi nói một cách mê hoặc: "Muốn huynh lấy
thân báo đáp."
Phát ngôn vừa hống hách vừa càn rỡ của Tức Hi khiến Sư An
ngây ra. Chàng nắm lấy bàn tay của Tức Hi đang tiếp tục kéo y phục của chàng
rồi cười ung dung: "Ngón tay của muội đang run kìa."
"..."
"Nếu muội sợ thì không cần đâu…"
Tức Hi bịt miệng Sư An lại, tức giận nói: "Dừng dừng
dừng. Chắc là huynh lại nghĩ là có lẽ muội không yêu huynh, ngủ cùng huynh chỉ
là do nhất thời rung động chứ gì?"
Sư An bị nàng bịt miệng, chàng chớp mắt. Xem ra chàng thật
sự đã nghĩ như vậy.
Quả nhiên là tâm ma rất thành thực. Sau này nàng phải tìm
tâm ma của chàng để nói chuyện nhiều hơn.
"Ta nói thật với chàng, đúng là ta hơi sợ chuyện giường
chiếu nhưng chuyện đó… Chuyện đó là vì hồi bé ta bị ám ảnh tâm lý."
Lúc còn bé, nàng từng chính mắt trông thấy Hạ đại nương cứu
một thai phụ không thành. Thai phụ đó chết vì không sinh, một xác hai mạng,
phần thân dưới chảy rất nhiều máu. Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có rất
nhiều máu. Nàng hoảng sợ đến nỗi suốt ba, bốn ngày không thể ngủ yên giấc. Sau
đó nàng lại nghe nói mẫu thân nàng cũng ra đi như thế nên cảm thấy cực kỳ sợ
hãi chuyện mang thai, sinh con, thậm chí là chuyện giường chiếu. Cho nên dù đã
lăn lộn chốn phong trần nhiều năm, nàng cũng chỉ dừng ở giai đoạn tán thưởng vẻ
bề ngoài.
Nàng giải thích xong với Sư An thì kéo tay chàng chạm vào
mặt mình.
Lòng bàn tay chàng ấm áp, vết chai mỏng trên tay khẽ lướt
qua gò má của nàng khiến nàng thấy hơi ngứa.
"Đến cả chuyện kinh khủng như vậy muội cũng kể huynh
nghe rồi. Sau này huynh cũng không được giấu muội những chuyện huynh làm đâu
đấy. Huynh phải cho muội biết. Huynh là người muội yêu. Hỉ nộ ái ố của huynh,
những gì huynh phải bỏ ra, sự hi sinh của huynh tất cả chúng đều liên quan đến
muội, không còn chỉ là chuyện của một mình huynh nữa."
Ánh mắt Sư An loé sáng. Chàng khẽ cười, gật đầu, trịnh trọng
nói: "Được, ta hứa với muội."
Tức Hi hài lòng hôn vào lòng bàn tay của chàng. Tay chàng
khẽ run lên.
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.