Tức Hi nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Hạ Ức Thành vọng
ra từ trong phòng thì thở dài một hơi rồi quay người lặng lẽ rời đi. Từ lúc
nàng tìm thấy Hạ Ức Thành, y luôn trong trạng thái suy sụp, không nói không
rằng, cả người toàn là những vết thương khiến người ta thấy ghê sợ nhưng y cũng
chẳng giải thích.
Bây giờ cuối cùng y cũng nói ra.
Tên Hạ Ức Thành này đúng là trọng sắc khinh bạn! Y bảo Tư Vi
thu lại chúc phù.
Năm đó ở thành Ngọc Chu là tên nào mặt dày, quỳ dưới đất
khóc lóc cầu xin nàng cứu mình? Là ai đã nói đến khản cả giọng rằng bản thân
không muốn làm quỷ, muốn làm người? Nàng cho Hạ Ức Thành chúc phù để cứu y, bị
cắn ngược lại đến chết đi sống lại nhưng cũng đâu thấy y bảo nàng thu hồi lại.
Xem như nàng đã nhìn thấu tên Hạ Ức Thành này.
Nàng từng thấy Hạ lang lưu luyến bụi hoa, tổn thương trái
tim của vô số cô nương nhưng vẫn tiêu diêu tự tại. Đây là lần đầu tiên nàng
thấy tinh thần y sa sút như vậy.
Rõ ràng Hạ Ức Thành đã chiếm được một món hời lớn, có được
sự bảo hộ mãi mãi, nếu là bình thường thì y đã khua chiêng gõ trống thổi kèn
bày tiệc lớn để ăn mừng rồi.
Tức Hi ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời rồi lẩm
bẩm: "Hoàng đế tuyên bố gả con gái cho hắn, hắn cũng phải ước chừng của
hồi môn. Thế mà hắn lại cảm thấy bản thân không xứng với Tư Vi. Đúng là gặp quỷ
rồi."
Có phải con người trên đời đều như vậy? Một khi họ đã thích
ai đó thì sẽ không còn tự tin, sẽ cẩn thận cân nhắc xem bản thân có xứng với
người đó không.
Trước đây chẳng phải nàng cũng như vậy sao?
Bây giờ Tư Vi đối với Hạ Ức Thành đã đủ đặc biệt chưa? Y yêu
Tư Vi nhiều cỡ nào? Y có phụ lòng Tư Vi không?
Tức Hi vừa hoạt động gân cốt vừa đi về phòng mình. Nàng thầm
nghĩ trước mắt vẫn còn ổn, nếu sau này y dám phụ Tư Vi thì nàng không tiếc thật
sự cho y đi gặp quỷ. Tạm thời không nhắc tới chuyện này nữa. Nàng phải đi tìm
Sư An tính sổ trước đã.
Vì thế Tức Hi xách hai vò rượu đến tìm Sư An nói là muốn
cùng chàng lên nóc nhà đối ẩm.
"Sao lại ngồi ở đây uống rượu?" Sư An ngồi trên
mái ngói đen nhánh, chiếc áo màu xanh đen và sợi dây buộc tóc bay phất phơ theo
gió. Chàng khó hiểu hỏi.
Tức Hi hừ một tiếng: "Huynh từng ngồi trên mái nhà cùng
Tưởng Dung sư tỷ nhưng chưa từng ngồi cùng muội."
Sư An nghe thì phì cười rồi nói: "Quả nhiên là lúc đó
đã bị muội nhìn trộm."
"Ai nhìn trộm? Muội rất quang minh chính đại đấy. Lúc
đó muội đi hái quả, ai ngờ huynh và Tưởng Dung sư tỷ lại lọt vào mắt muội… Mấy
cái này không quan trọng. Ánh mắt huynh nhìn sư tỷ khi đó không đúng lắm. Sư tỷ
ôm huynh, huynh cũng không từ chối. ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.