Tức Hi buông vạt áo của Thương Bạch Ngu ra, nàng đứng thẳng
người cúi đầu nhìn hắn rồi thở dài một hơi, nói: “Đối với nửa vế đầu của câu
hỏi thứ nhất là đúng, đúng là ta đến để bắt ngươi. Nhưng nửa vế sau thì sai mất
rồi, ta là người thích nghe kịch của ngươi thật.”
“Chí ít thì vai diễn xuất ngũ quỷ của ngươi cũng khá tốt.”
Thương Bạch Ngu giống như là bị thứ gì đó sắc nhọn đâm vào
người, cả người hắn co rúm lại, càng ngày càng khóc to hơn.
Đường Phèn kêu lên hai tiếng, Tức Hi gật đầu, nàng nói với
Sư An: “Đường Phèn nói hắn đã nhốt Tư Vi lại, dẫn theo Thương Bạch Ngu, chúng
ta đi cứu Tư Vi trước.”
Sư An áp giải Thương Bạch Ngu đang còn thất thần, mấy người
đi đến trước hồ hoa sen trong đình viện, Tức Hi quan sát hết một lượt rồi nói
với Sư An: “Đường Phèn nói có một địa cung ở dưới hồ nước này.”
Sư An vứt một lá bùa xuống, nước trong hồ tự động rẽ đôi làm
hiện lên đáy hồ bằng phẳng.
Tức Hi nhảy xuống dò đường, nàng giơ tay vẽ bùa làm di
chuyển trận pháp dưới đáy hồ, nàng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Trận pháp này
rất cổ xưa, cũng rất mạnh nữa, ông chủ Thương, chúng ta đừng lãng phí thời gian
nữa nhé.”
Sắc mặt Thương Bạch Ngu trắng bệch, tim đập loạn nhịp, hắn
chầm chậm bước đến, dựa theo cách mà hắn biết để mở trận pháp ra.
Hắn cũng vốn định thả Cự Môn Tinh Quân đi.
Đáy hồ chầm chậm mở ra, ánh trăng chiếu xuống thạch thất* dưới lòng đất, Tức Hi ngồi
xổm bên rìa hồ rồi cúi đầu xuống nhìn, nàng va phải ánh mắt kinh ngạc đang
ngước lên của Tư Vi.
*thạch thất:
căn phòng bằng đá
Tư Vi trông còn gầy hơn nhiều khi ở trong thạch thất chật
hẹp đó, nhưng vẫn coi như là bình an, Tức Hi cười khanh khách nói: “Ôi, nhìn
muội muội ngốc của ta mà xem, làm sao lại rơi xuống hố thế này chứ? còn không
mau leo lên mặt đất.”
“...” Tư Vi cắn môi nhìn Tức Hi, nàng ấy không lên trên cũng
chẳng nói gì. Tức Hi đang dằn vặt vì nghĩ rằng Tư Vi vẫn còn đang giận nàng, từ
thành Phỉ Lan đến bây giờ đã qua bao lâu rồi chứ, muội ấy thù dai thật.
Tức Hi đưa tay ra, nói với nàng ấy: “Được rồi, tỷ cứu muội
ra nhé.”
Tỷ tỷ đến cứu muội đây.
Tư Vi đứng hình, con ngươi của nàng ấy hơi chuyển động, nàng
ấy nhìn chằm chằm vào Tức Hi, nhìn ánh trăng chiếu xuống phía sau lưng Tức Hi,
luồng ánh sáng tỏa ra rực rỡ, tuy gương mặt của Tức Hi đã thay đổi nhưng nụ
cười của nàng thì vẫn vô tư như trước.
“Ngươi xem ngươi quan tâm đến tất cả mọi người, phụ thân,
mẫu thân, tỷ tỷ, các sư huynh của ngươi và cả Hạ Ức Thành nữa, nhưng tất cả đều
lừa ngươi, giấu ngươi.”
“Tỷ tỷ đến cứu muội đây.”
Tức Hi vẫn như vậy, nàng nở nụ cười vô tư đưa tay về phía Tư
Vi.
Tư Vi cúi đầu xuống, nàng ấy chầm chậm giơ tay lên, ngại
ngùng nắm lấy tay của Tức Hi rồi dựa vào sức của Tức Hi mà nàng ấy được kéo ra
khỏi thạch thất dưới mặt đất.
“Hạ Ức Thành bị Ma chủ bắt đi rồi, Mạ chủ dường như muốn làm
hại huynh ấy, mọi người mau đi cứu huynh ấy đi!” Vừa đứng vững trên mặt đất, Tư
Vi lập tức nói.
Tức Hi lập tức đồng ý, nàng quay đầu lại nhìn kĩ Tư Vi một
lượt rồi hỏi: “Muội có bị thương hay chảy máu không.”
“Muội không sao.”
“Ơ, kỳ lạ…” Tức Hi quay đầu, nàng hết nhìn Sư An lại quay
sang nhìn Tư Vi: “Sư An bói ra là muội có đại hung bị giết nhưng bây giờ lại
bình an vô sự, hay là bị nhốt trong địa cung cũng được coi là đại họa lần này
rồi?”
Tư Vi có hơi kinh ngạc, nàng ấy vừa định nói g ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.