Sư An thức dậy trước Tức Hi, hình như chàng vừa mơ một giấc
mơ rất đáng sợ, chàng mở to mắt, ngồi ngẩn người rất lâu trong bóng tối vừa
quen thuộc vừa xa lạ.
Chàng biết mình tỉnh rồi.
Bởi vì thế giới trong mơ màu sắc sặc sỡ , còn thế giới khi
tỉnh lại chỉ là màn đêm tĩnh lặng thôi.
“Tinh Quân! Thiên Cơ Tinh Quân đại nhân tỉnh rồi!” Tiếng nói
của Niệm Niệm vang lên bên tai chàng, sau đó Phó Đăng dặn nàng ta nhỏ tiếng
đừng làm ồn tới Sư An.
Sau khi trận pháp bị phá, chàng gắng gượng vỗ về Tức Hi đang
kích động, sau đó thì lập tức ngất đi. Có lẽ là chàng được Phó Đăng với Niệm
Niệm phát hiện rồi cứu về.
“Sư Mẫu nhà ta đâu?”
“Vẫn đang ngủ, người yên tâm đi, vết thương của Sư Mẫu nhẹ
hơn của người nhiều, nhưng mà không biết tại sao lại ngủ lâu thế.” Niệm Niệm
nghe lời nói nhỏ lại.
“Đa tạ.”
“Không có gì, hai người… đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe giọng điệu của Phó Đăng, nghĩ đến cảnh tượng máu me đầm
đìa sẽ dọa sợ bọn họ.
Sư An im lặng một lúc, không trực tiếp trả lời câu hỏi này
mà nói: “Các ngươi có nhìn thấy thanh kiếm mà ta luôn đem bên mình không?”
“Không nhìn thấy.” Niệm Niệm nói.
Quả nhiên Ma chủ đã đem kiếm Bất Chu đi rồi.
Khi đó, Ma chủ dùng trận pháp bao vây Tức Hi, còn rất kiên
nhẫn đợi chàng thất cách, chàng có thể cảm nhận được sát khí bộc phát ra trong
cơ thể mình đang hướng về phía Ma chủ trở thành một phần sức mạnh của hắn.
Ma chủ mới được sinh ra cách đây 14 năm, theo dõi rồi giết
chết cung chủ đời trước và Trạch Lâm, hắn ta đang đợi chàng là con mồi tiếp
theo sa lưới. Hiển nhiên, chàng không phải mục tiêu cuối cùng của Ma chủ mà chỉ
là thủ đoạn để hắn ta đạt được mục đích thôi.
“Ngươi lúc nào cũng lạnh lùng thế này, ta thật sự muốn biết
giới hạn của ngươi là gì đó.”
Có lẽ là do Tức Hi nghe theo lời khuyên của chàng không để
tâm tới lời nói của Ma chủ nữa, Ma chủ lập tức đi tới bên cạnh chàng, cố tình
hạ thấp giọng nói khàn đặc mang vài phần khiêu khích.
Sư An cười thầm một tiếng: “Không phải ngài rất rõ rồi sao,
còn tận dụng rất tốt cơ mà?”
“Giới hạn của ngươi là nàng ta, nhưng ngươi đã cho nàng ta
một mạng, lại chuyển giới hạn đó về chính mình. Sư An ơi là Sư An, ngươi không
cảm thấy người gánh vác cả thiên hạ với gánh nặng của bản thân mình thật ra rất
nực cười sao?”
Tiếng bước chân vang lên, sau đó có người vỗ vài cái vào vai
chàng: “Chắc ngươi cũng phát hiện ra rồi, Thiên Cơ Tinh Quân tại sao hay chết
trẻ? Tại sao khi Thiên Cơ Tinh Quân còn sống hầu như sẽ không thấy Ma chủ xuất
hiện?”
Sư An nghĩ xem ra Ma chủ đã tìm hiểu rất kỹ về Thiên Cơ Tinh
Quân rồi.
Chàng đã hiểu vấn đề này từ năm mới mười mấy tuổi rồi, bởi
vì trước chàng, nếu như Thiên Cơ Tinh Quân vẫn còn sống, vậy Thiên Cơ Tinh Quân
sẽ chính là Ma chủ. Đây là điều rất hoang đường và khiến người ta kinh sợ.
Lần đầu tiên chàng biết mình có tâm ma là khi chàng mười ba
tuổi, tâm ma của người bình thường là do sát khí vô tình tích tụ lại, nếu muốn
bồi dưỡng thành tâm ma có ý ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.