Tức Hi vừa nhìn thấy ánh mắt điên cuồng của Ninh Khâm thì
ngay lập tức hiểu được hắn đã bỏ ngoài tai mọi lời nói rồi, sao nàng có thể
nhất thời mềm lòng mà lơ là phòng bị chứ? Tại sao nàng lại nhìn nhầm người mà
không phát hiện ra hắn ta là một tên điên thật?
Một kẻ đáng thương đặt ý nghĩa cuộc sống của mình lên một
người khác.
Ông trời đã không lừa nàng, nàng chỉ sống được thêm hơn nữa
năm nữa nhưng vẫn chưa qua sinh nhật năm hai lăm tuổi, kiếp này lại phải kết
thúc rồi.
Ninh Khâm quỳ xuống trước mặt Tức Hi, hắn ta nở nụ cười tươi
rói, cách một lớp ánh sáng đỏ chói của của trận pháp, hắn nói: “Chắc chắn muội
sẽ phải cùng ta đi trên đường hoàng tuyền rồi, muội sẽ không có cách nào đuổi
ta đi được đâu.”
Tức Hi nóng lòng muốn giơ tay lên tát cho hắn một phát nhưng
nàng bị trận pháp khống chế không thể cử động được, giơ một ngón tay lên thôi
cũng đã rất khó khăn rồi, nàng không hề cảm thấy đau mà chỉ cảm thấy lạnh.
Không khí ngày một lạnh hơn, nàng dường như cảm nhận rõ được bản thân đang chết
dần chết mòn. Bùa treo trên trận pháp, sinh lực của Ninh Khâm đang ở trước mặt
không ngừng bị hút trong trận pháp, hiển nhiên hắn cũng sắp chết rồi.
Lấy mạng đền mạng, một trận pháp mạnh như vậy, bùa chú tàn
độc như thế, chỉ mới mười bốn năm thôi mà sức mạnh của Ma chủ đã đạt đến trình
độ này rồi, hắn làm thế nào vậy? Sư An có thắng được hắn không?”
“Tức Hi!”
Lúc Tức Hi đang nghĩ về Sư An nàng dường như cảm nhận được
giao cảm, trong lúc Tức Hi hoảng loạn thì nghe thấy tiếng của Sư An, cô chật
vật quay đầu lại nhìn, trên con đường hoang vu nối ra tường thành không có một
bóng người, Sư An thúc ngựa lao đến, tà áo bay phấp phới, chàng nhảy xuống ngựa
sau đó chạy về phía nàng. Cách lớp màn ánh sáng mờ ảo của trận pháp nàng không
thể nhìn rõ nét mặt của Sư An, cũng không nghe rõ giọng nói của chàng, nàng
bỗng chốc cảm thấy sợ hãi.
Nàng không sợ chết, nàng đã từng trải qua cửa tử, nhưng nàng
không muốn chết trước mặt Sư An.
Từ trước tới giờ, nàng chưa làm được gì cho chàng, nàng luôn
đem đến phiền phức cho Sư An, đến cuối cùng lại chết trước mặt chàng. Đây chẳng
phải là ác mộng đeo bám cả đời chàng sao?
“Đệch, tại sao huynh lại gọi Sư An đến đây cơ chứ!” Nàng hét
lớn với Ninh Khâm.
Gương mặt trắng bệch của Ninh Khâm hiện rõ vẻ hoảng loạn và
tức giận giống như là một con thú bị cướp mất con mồi, hắn ta chỉ vào Sư An
nói: “Ngươi đến đây làm gì? Ở đây không có việc của ngươi, ngươi đừng hòng cướp
muội ấy đi…”
“Là ta gọi hắn đến đấy.” Một bàn tay mảnh khảnh, nhợt nhạt,
phủ đầy khí đen đặt lên vai Ninh Khâm.
Tức Hi ngước mắt lên nhìn, chẳng biết từ bao giờ đằng sau
Ninh Khâm đã xuất hiện một người đàn ông trên người bám đầy khí đen, gương mặt
mờ ảo, dưới màn lá rụng lả tả đầu thu hắn giống như lệ quỷ đi ra từ trong địa
ngục, Người đàn ông lạnh lùng nói với Ninh Khâm: “Ngươi chỉ là một nhân vật
phụ, hai vị này mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.”
Hắn vừa dứt lời, Sư An vừa nãy còn bước chân lên bậc thềm
của mái đình đột nhiên lại quỳ rạp xuống đất, nôn ra một ngụm máu tươi. Chàng
chống tay xuống đất dường như đang cố đứng dậy, nhưng lại lảo đảo ngã xuống còn
nôn ra nhiều máu hơn, một vũng máu tươi.
“Quả nhiên ngươi lại cho nàng ta phù chúc thủ sinh.” Người
mặc đồ đen cười lớn.
Phù chúc t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.