Tức Hi và Sư An ở lại thành Phỉ Lan chứng kiến toàn bộ quá trình thành Phỉ Lan tiêu diệt chim Phỉ Lan.

 

Việc này hơi trắc trở. Trước đây, Sư An nói muốn ở lại đợi chuyện của thành Phỉ Lan xong xuôi, trước khi đi, Tư Vi đã nói nguồn gốc bệnh dịch và thuốc chữa đã tìm ra, thành Phỉ Lan còn chuyện gì cần xử lý nữa? Nhưng chuyện này không đơn giản như thế.

 

Phước lành Phỉ Lan là vinh quang do Hoàng thượng ban tặng, sau khi báo nguyên nhân bệnh dịch lên cho tri huyện Dư Châu, quan phủ không muốn công khai, cho rằng chuyện này sẽ biến Dư Châu thành trò cười, làm cho Hoàng thượng tức giận.

 

Thế nên mệnh lệnh đầu tiên đưa ra là phải giữ kín chuyện này, chỉ được dùng đúng thuốc điều trị mà không được đuổi chim Phỉ Lan đi. Sau này họ sẽ âm thầm giết chim Phỉ Lan, tạo tin đồn phước lành rời khỏi nhân gian, trở về trời.

 

Đối với chuyện này, thái độ của của Hạ Bá vô cùng cứng rắn, ông ấy chủ động báo với Sư An và Tức Hi, nói rằng nếu làm như vậy thì không biết sẽ kéo dài đến bao giờ, trong thành lại thêm bao nhiêu người chết vì bệnh dịch, tuyệt đối không thể làm như thế.

 

Tức Hi không hề thấy ngạc nhiên khi quan phủ phản ứng như vậy, điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của nàng. Từ nhỏ, mọi người xung quanh nàng đều đối nghịch với quan phủ, nàng sớm hiểu rõ tính cách của lũ quan viên kia.

 

Dù sao Hạ Bá cũng thực sự muốn tốt cho thành Phỉ Lan, nể mặt Hạ đại nương, Tức Hi khuyên Hạ Bá: “Biết đâu tất cả chim đó sẽ chết trong một đêm, mọi người đỡ phải làm ầm ĩ lên, quan phủ cũng không thể truy cứu.”

 

Sư An quay đầu đi, nhẹ nhàng nói một câu: “Muội đừng nghĩ đến chuyện đó.”

 

“Nếu không thì huynh có cách gì?”

 

“Ta tự có cách khác.”

 

Năm ngày sau khi Hạ Bá đến gặp, lệnh Chiêu Văn có ấn của cung chủ Tinh Khanh cung và tên của Sư An tuyên bố với thiên hạ nguyên nhân dịch bệnh ở thành Phỉ Lan, chặn đứng ý định giấu diếm của quan phủ Dư Châu. Nhưng Tức Hi không ngờ Tinh Khanh cung lại thừa nhận giết nàng một cách oan uổng.

 

“Tên Vấn Mệnh cho rằng muội là hung thủ nhưng các huynh lại nói muội không phải, sau này làm sao huynh giải thích với mọi người về cái chết của cựu cung chủ đây?” Tức Hi nghe được toàn bộ nội dung của lệnh Chiêu Văn, lo lắng chạy đến hỏi Sư An.

 

Sư An đang bàn luận chuyện trong thành với Hạ Bá, bị Tức Hi lo lắng kéo vào góc phòng, chàng mỉm cười nói: “Rất khó giải thích, nhưng không thể lấy điều đó làm lý do để muội phải tiếp tục chịu tội oan.”

 

Tức Hi khua tay: “Chuyện oan uổng muội cũng chịu nhiều rồi, thêm cũng chẳng sao.”

 

“Muội nói giúp kẻ yếu chống lại sự ức hiếp của kẻ mạnh là công lý, điều đó là sai rồi, ức hiếp vẫn là ức hiếp, muội đáng được giải oan.” Sư An hơi cúi đầu, những lúc như thế này chàng thường giơ tay ra xoa đầu nàng, nhưng gần đây chàng luôn né tránh nàng, hiếm khi chạm vào nàng.

 

Tức Hi nhìn Sư An một lúc, thở dài: “Nhưng Phỉ Lan là phước lành mà Hoàng đế tự phong, Tinh Khanh cung làm như vậy là không để ý đến mặt mũi của Hoàng đế. Nếu ông ấy đồng ý tiêu diệt chim Phỉ Lan thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình à?”

 

Thực ra trong khoảng thời gian này Sư An luôn gửi thư từ qua lại, chủ yếu là chuyện hòa giải gi

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play