Tức Hi chắc chắn gần đây Sư An có gì đó không ổn.
Lúc Tư Vi và Hạ Ức Thành vẫn còn ở đây thì không rõ ràng như
vậy, sau khi hai người đó đi chỉ còn lại nàng và Sư An ở chung cả ngày, sự xa
cách của chàng vô cùng rõ ràng.
Sư An luôn tránh đụng vào nàng, lảng tránh lời của nàng,
thậm chí tránh gặp mặt nàng. Bây giờ nàng mới nhận ra trước đây mỗi lần đụng
vào hoặc trêu trọc Sư An rất dễ dàng vì chàng chưa bao giờ trốn tránh.
Thực ra, chàng muốn trốn tránh thì có thể thừa sức trốn.
Ban đầu, Tức Hi hơi hoang mang, mấy ngày sau sự hoang mang
ấy biến thành ngoài mạnh trong yếu. Nàng luôn chặn Sư An trên hành lang nhà
trọ, hỏi chàng: “Tại sao gần đây huynh lại tránh ta?”
Nàng chống một tay vào tường phía sau lưng Sư An, dù phải
ngửa đầu lên nhìn Sư An nhưng khí thế không hề thua kém, giống như tên lưu manh
đang trêu chọc cô nương vậy.
Sư An nhăn mày, bất đắc dĩ mỉm cười: “Muội bỏ tay xuống đi,
ta đâu có chạy.”
Tức Hi không nghe chàng, một tay khác còn bụp một cái đặt
vào hông Sư An như giam cầm chàng trong vòng tay nàng. Nàng hơi nghiêng tới gần
Sư An: “Trước đây huynh không chạy nhưng hai ngày nay muội không chắc nữa.”
Quả nhiên khi nàng dựa gần tới Sư An, chàng lập tức lùi lại
dựa sát vào tường tạo ra một khoảng cách. Động tác của Tức Hi ngừng lại, nàng
nheo mắt, cơn tức nổi lên: � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.