Sư Mẫu Vừa Thiện Lương Lại Thương Người

CHƯƠNG 62: NÉ TRÁNH


8 tháng

trướctiếp

Tức Hi chắc chắn gần đây Sư An có gì đó không ổn.

 

Lúc Tư Vi và Hạ Ức Thành vẫn còn ở đây thì không rõ ràng như vậy, sau khi hai người đó đi chỉ còn lại nàng và Sư An ở chung cả ngày, sự xa cách của chàng vô cùng rõ ràng.

 

Sư An luôn tránh đụng vào nàng, lảng tránh lời của nàng, thậm chí tránh gặp mặt nàng. Bây giờ nàng mới nhận ra trước đây mỗi lần đụng vào hoặc trêu trọc Sư An rất dễ dàng vì chàng chưa bao giờ trốn tránh.

 

Thực ra, chàng muốn trốn tránh thì có thể thừa sức trốn.

 

Ban đầu, Tức Hi hơi hoang mang, mấy ngày sau sự hoang mang ấy biến thành ngoài mạnh trong yếu. Nàng luôn chặn Sư An trên hành lang nhà trọ, hỏi chàng: “Tại sao gần đây huynh lại tránh ta?”

 

Nàng chống một tay vào tường phía sau lưng Sư An, dù phải ngửa đầu lên nhìn Sư An nhưng khí thế không hề thua kém, giống như tên lưu manh đang trêu chọc cô nương vậy.

 

Sư An nhăn mày, bất đắc dĩ mỉm cười: “Muội bỏ tay xuống đi, ta đâu có chạy.”

 

Tức Hi không nghe chàng, một tay khác còn bụp một cái đặt vào hông Sư An như giam cầm chàng trong vòng tay nàng. Nàng hơi nghiêng tới gần Sư An: “Trước đây huynh không chạy nhưng hai ngày nay muội không chắc nữa.”

 

Quả nhiên khi nàng dựa gần tới Sư An, chàng lập tức lùi lại dựa sát vào tường tạo ra một khoảng cách. Động tác của Tức Hi ngừng lại, nàng nheo mắt, cơn tức nổi lên: “Huynh xem huynh này! Rõ ràng huynh đang trốn muội.” Nàng đột ngột kiễng chân tới gần Sư An, mắt gần như đối diện với mắt chàng.

 

Có lẽ vì câu nói của nàng mà lần này Sư An không né nữa, chàng yên lặng mặc kệ nàng tới gần, lông mi hơi run, trong mắt là gương mặt tức giận của nàng, hô hấp nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nàng.

 

Tức Hi ngẩn người, nàng cảm thấy cảnh này hơi quen thuộc, giống như từng xảy ra ở đâu.

 

Không phải là tức giận, mà là hơi thở thân mật và gần gũi.

 

Khi nàng đang ngẩn ngơ thì thấy Sư An nhíu mày, sắc mặt chàng tái nhợt, hô hấp trở nên dồn dập như đang nhẫn nhịn điều gì đó.

 

“Huynh khó chịu ở đâu? Mấy ngày nay sắc mặt huynh không tốt lắm, vì vết thương chưa khỏi hẳn sao?” Khí thể hỏi tội của Tức Hi lập tức tan thành mây khói, nàng lùi lại giữ một khoảng cách với Sư An, lo lắng nhìn vai của chàng.

 

Lúc nàng lùi ra, Sư An cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Chỉ là hơi mệt thôi.”

 

“Sư An…”

 

“Ta đi nghỉ ngơi một lát.” Sư An nói xong thì vội vàng cúi đầu đi vào phòng mình, để lại Tức Hi ở ngoài cửa.

 

Tức Hi ngơ ngác đứng ngoài cửa, thầm nghĩ đến chàng, đúng là chỉ cần nàng buông tay xuống thì Sư An sẽ chạy mất. Thực ra đôi tay nàng làm sao giam được Sư An, chỉ là mỗi lần Sư An gặp nàng, chàng chưa từng đấu tranh mà thôi.

 

Nàng thấy buồn vì bị Sư An từ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp