Ngày hôm sau Tức Hi không xuất hiện, Hạ Ức Thành thẩm vấn
Ninh Khâm. Hạ Ức Thành từng thấy cơn điên của Ninh Khâm ở Huyền Mệnh lâu nên
khéo léo hơn trong việc thẩm vấn hắn ta. Khi Ninh Khâm kích động, y luôn có thể
dùng một vài câu cắt ngang tâm trạng của Ninh Khâm rồi lại dẫn dắt hắn ta trả
lời câu hỏi của mình.
Thẩm vấn mãi, Ninh Khâm nhờ cảm giác quen thuộc mà nhận ra
Hà Dịch ở trước mặt là Hạ Ức Thành dịch dung: “Ngươi vẫn còn ở bên nàng ta, Sư
An, Tư Vi cũng thế, ngay cả Phó Đăng cũng vậy.” Ninh Khâm nói nhỏ, sắc mặt hốt
hoảng.
“Bụp.” Hạ Ức Thành đột nhiên vỗ tay, âm thanh lanh lảnh, y
mỉm cười nói với Ninh Khâm: “Ngại quá, vừa rồi nhìn thấy một con muỗi. Chúng ta
nói đến đâu rồi nhỉ? Ngươi còn bố trí bùa chú ở chỗ nào trong thành nữa?”
Tức Hi không tiện xuất hiện, Sư An lại đang bị thương, Hạ Ức
Thành lấy cớ như vậy để kéo Tư Vi đến nghe. Tư Vi tuyệt đối không từ chối chính
sự, khoanh tay, nghiêm mặt, đứng bên cạnh nhìn Hạ Ức Thành thành thạo thẩm vấn
Ninh Khâm.
Thẩm vấn Ninh Khâm xong, Tư Vi vẫn nghiêm mặt tìm đến những
chỗ Ninh Khâm bố trí bùa để phá hủy. Hạ Ức Thành đi theo bên cạnh, mỉm cười
nói: “Đại tiểu thư vẫn còn giận à? Chẳng phải ngươi muốn Tức Hi sống hay sao?
Giờ nàng ta vẫn sống, đây là chuyện tốt. Vừa rồi Ninh Khâm có nhắc đến tên ngươi
mà, trước đây Tức Hi ở lâu vẫn hay nhắc tới ngươi, nói muội muội của nàng ta
xinh đẹp, đáng yêu, khoan dung…”
Tư Vi quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Ức Thành,
đặt tay trên chuôi kiếm đe dọa, Hạ Ức Thành lập tức che miệng lại: “Ta không
nói nữa, đại tiểu thư.”
Trong những cô nương Hạ Ức Thành từng thích, Tư Vi là người
có tính cách nóng nảy nhất, thật ra chủ yếu là tu vi của nàng ấy cao, võ công
lại giỏi, y không đánh thắng được.
Sau khi trải qua lần hỗn loạn bất ngờ này, trong thành lại
bắt đầu tập trung vào việc cứu trợ. Triệu Nguyên Gia quay về Minh Thế các báo
cáo tình hình, Minh Thế các hỗ trợ quan phủ điều động thảo dược và lương thực
đưa đến thành Phỉ Lan. Triệu Nguyên Gia thừa nhận năm đó vì hiểu nhầm Tai Tinh
nên không thể diệt trừ tận gốc bệnh dịch, dẫn đến bây giờ bệnh dịch quay trở
lại. Vì vậy hắn bị phạt, bị tước quyền sử dụng linh kiếm Chính Tắc, giam trong
các tự kiểm điểm lỗi lầm của mình.
Lúc tin tức truyền đến, Phó Đăng đang chăm sóc bệnh nhân
trong y quán của nàng ấy, Thích Phong Tảo đang đỡ bệnh nhân, còn nàng ấy đang
bón thuốc cho bệnh nhân uống, Niệm Niệm
tung tăng mang tin tức này từ bên ngoài trở về.
Phó Đăng nghe chuyện này thì dừng động tác lại, cúi đầu thở
dài.
Niệm Niệm cầm bát thuốc trong tay Phó Đăng thay nàng ấy đút
thuốc cho bệnh nhân, trạng thái của bệnh nhân này không tốt, trước đây đã dừng
thuốc một thời gian dài vì thiếu thuốc. Sau khi để bà ấy nằm nghỉ ngơi, Niệm
Niệm nói nhỏ: “Nếu thuốc đến sớm một chút… chắc bà ấy có thể sống tiếp. Đây
chắc là số của bà ấy.”
“Người hành nghề y là đi giành giật mạng sống với số phận,
không phải sao?” Thích Phong Tảo hướng mắt về phía Phó Đăng, Phó Đăng đáp lại
ánh mắt của hắn, thản nhiên nói: “Người tu hành như các ngươi càng hiểu số phận
hơn chúng ta… Ta chỉ biết trị bệnh cứu người… nhưng chỉ cần còn một tia hi
vọng, ta cũng sẽ… chữa trị.”
“Ngươi nói lúc nhặt được Niệm Niệm ở nghĩa trang, nàng ta
chỉ còn hơi thở yếu ớt. Nếu số phận định sẵn Niệm Niệm phải chết, ngươi còn cứu
nàng ta không?”
“Cứu.”
Sắc mặt Phó Đăng thản nhiên, nàng trả lời không chút do dự.
Niệm Niệm ở bên cạnh ngạc nhiê ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.