Nghe vậy ánh mắt Sư An khẽ động, chàng hỏi lại: "Hắn ta ám sát muội ư? Chuyện từ khi nào vậy?"
"À... khoảng ba bốn năm trước thì phải?"
Sư An gật đầu không nói gì nữa.
Sau đó Tức Hi quay đầu nhìn Ninh Khâm đang nằm
trên mặt đất, nàng nghi hoặc nói: "Bây giờ huynh đang làm gì vậy hả? Trước
kia huynh muốn giết ta, hiện tại huynh lại muốn báo thù cho ta. Ta thực sự
không hiểu nổi huynh nghĩ gì."
Ninh Khâm cụp mắt xuống, hắn ta trầm mặc, cười
tự giễu rồi nói: "Muội đương nhiên không hiểu, muội thì hiểu cái gì
chứ?"
Lại nữa, lại tới nữa rồi, Tức Hi xoa
thái dương.
Một trong những lý do khiến mỹ nhân chỉ nên
ngắm nhìn từ xa chứ không nên đến gần là vì tất cả bọn họ đều thích nói lời mơ
hồ, nói một nửa rồi để ngươi đi đoán. Ngươi không nghĩ ra được thì họ sẽ cảm
thấy uất ức tủi thân.
"Được rồi, ta không hiểu động cơ của
huynh. Nhưng làm thế nào mà huynh có được thanh kiếm này hả? Còn lời nguyền và
trận pháp này của huynh nữa, đây không phải là chuyện mà dựa vào năng lực của
huynh có thể làm được." Tức Hi ngồi xuống, nàng nhìn thanh kiếm phủ đầy
nguyền rủa đã bị chém thành hai nửa trên mặt đất, còn cả phù văn hiến tế sinh
mệnh này nữa. Trong lòng Tức Hi tấm tắc cảm thán, thật là một lời nguyền vừa
mạnh mẽ vừa độc ác.
Ninh Khâm nhìn nàng ngồi xổm trước mặt mình
cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu thanh kiếm, trong mắt hắn ta hiện lên một tia bi
thương.
Nàng đang ở rất gần hắn ta, nhưng tất cả những gì
nàng quan tâm lại là thanh kiếm đó.
"Muội không muốn hỏi ta những năm nay đã
đi đâu sao? Muội có biết khi ta nghe tin muội đã chết, tâm tình của ta như thế
nào không hả?" Hắn ta run giọng hỏi.
Tức Hi ngước mắt nhìn hắn ta,
nàng nghiêm túc nói: "Ta sợ ta có hỏi thì cũng không nghe hiểu được, vì
vậy ta hỏi mấy vấn đề ta nghe hiểu được trước."
Hạ Ức Thành nhìn vẻ mặt chân thành và thẳng
thắn của Tức Hi lúc này, không khỏi thoáng đồng tình với Ninh Khâm.
Ninh Khâm sửng sốt, hắn ta im lặng một lát rồi
trầm giọng nói: “Là một người xa lạ đưa cho ta. Ta không biết hắn là ai, ta
không nhìn rõ dáng người, giọng nói của hắn cũng khàn khàn."
"Vậy mà huynh cũng dám nhận đồ của hắn
à?"
"Hắn nói dùng những thứ này có thể giết
chết Sư An, báo thù cho muội."
"... Huynh dễ bị mê hoặc thật, lời nguyền
này sẽ lấy mạng của huynh đấy."
"Hắn có nói nhưng ta chấp nhận điều
đó."
Tức Hi chỉ cảm thấy không thể
tưởng tượng nổi, dáng vẻ đắm chìm trong tình yêu này của Ninh Khâm, không lẽ là
ngần ấy năm rồi mà huynh ấy vẫn không thể diễn kịch sao?
"Thôi được rồi… Huynh gặp người đó lúc
nào, ở đâu?"
"Khoảng hai tháng trước, gần Phụng Tiên thành
Thanh Châu."
Tức Hi nghe vậy thì cau mày, nàng đứng dậy đi
đến bên cạnh Sư An, nói: "Có lẽ là ma chủ đã âm thầm theo d ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.