Khi Hạ Ức Thành đi đến ngọn núi ở ngoại ô thành Phỉ Lan, y
dừng bước, chắp tay sau lưng rồi nói: "Đại tiểu thư muốn đi theo ta đến
khi nào nữa?"
Trong rừng cây sau lưng vang lên tiếng sột soạt. Sau đó một
cô nương mặc bộ đồ máu tím nhạt, thêu hoa tường vi đi ra. Làn da nàng ấy vốn
trắng như tuyết nhưng vì ngại ngùng nên gò má đỏ ửng lên. Nàng ấy đến bên Hạ Ức
Thành rồi làu bàu: "Võ công của ngươi kém thế sao lại phát hiện ra
ta?"
"Từ khi ra khỏi từ đường ngươi đã đi theo ta rồi. Vả
lại bình thường ta hay bị những thứ linh tinh đi theo nên có rất nhiều kinh
nghiệm." Hạ Ức Thành cười hi hi đi quanh Tư Vi rồi tiện tay gỡ phiến lá
trên tóc nàng ấy xuống.
Tư Vi hoảng hốt lùi xa hai bước, nhìn y đầy cảnh cáo:
"Ngươi… ngươi đừng chạm vào ta!"
Sau cái đêm nàng ấy uống say, bị Hạ Ức Thành bày tỏ rồi hôn
môi, nàng ấy tránh né tiếp xúc của y như chim sợ cành cong. Ngoài việc lần
trước nàng ấy đề cử Hạ Ức Thành nghiệm thi với Phó Đăng, sau đó Tư Vi chưa từng
nói chuyện với Hạ Ức Thành, đến cả việc đánh y, nàng ấy cũng chẳng làm. Khi Phó
Đăng nói với mọi người về sự thật của năm năm trước, Tư Vi nghe được hai, ba
câu đã quay đầu lại nhìn y. Dường như nàng ấy đã nghĩ rất nhiều nhưng khi đó
nàng ấy cũng không nói chuyện với y.
Tư Vi có phản ứng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.