Sau khi mọi người rời đi, trong từ đường trống không chỉ còn lại Tức Hi, Sư An và những nén hương đang lặng lẽ bốc khói nghi ngút trên án.

Bùa truyền âm đã được Sư An thu vào lòng. Tức Hi đi đến trước bàn thờ nhìn vào tấm bài vị đặc biệt được viết bằng chữ Miêu. Nàng muốn đưa tay ra sờ thử nhưng lại dừng lại, nàng chắp tay ra sau lưng.

Nàng có mộ, cũng có bia mộ, hiện giờ đến cả bài vị cũng có người lo chuyện hương hỏa, thờ cúng. Những gì mà người đã khuất nên có nàng đều đã có đủ hết.

Người của thành Phỉ Lan không chuyển bài vị của nàng đi, bô lão của các dòng họ và Hạ Bá đều nói nếu năm đó thật sự là Hoà Gia đã cứu thành Phỉ Lan thì Hoà Gia xứng đáng nhận được sự thờ phụng của Phỉ Lan. Người thành Phỉ Lan sẽ mãi mãi nhớ ơn, trước sau vẫn vậy.

Ông trời thiên vị cho nàng tái sinh để nhìn thấy tất cả những việc này xảy ra. Ông trời muốn nàng chết vì oan khuất, vì thành kiến để sau đó lại tái sinh nhìn thấy những công lý thuộc về nàng thật sự xuất hiện.

Đây là thoại bản gì vậy? Ông trời cũng thật biết cách dàn dựng!

Còn về việc lựa chọn giữa chim phỉ lan và thành Phỉ Lan, người của cả thành đều đã nghe thấy ngọn nguồn dịch bệnh nên có lẽ họ chọn người chứ không chọn chim.

"Đất đai thành Phỉ Lan vừa cằn cỗi lại không có con đường giao thông chính, toàn bộ đều nhờ vào điềm lành là chim phỉ lan để phát tài. Sau này họ phải đi đâu về đâu? Sau này chắc hẳn Triệu Nguyên Gia sẽ vô cùng xấu hổ. Hắn vốn dĩ là anh hùng nổi danh Dư Châu mà." Tức Hi hờ hững nói rồi quay người nhìn Sư An mỉm cười rồi nói: "Nếu không nhờ ôn dịch quay lại thì ai lại rảnh rỗi đi quan tâm đến sự thật chứ? Muội cứ chết đi trong thầm lặng là đỡ phiền hà nhất. Đất lành vẫn là đất lành, anh hùng vẫn là anh hùng."

"Sư An, chuyện hôm nay là huynh và A Đăng đã hẹn trước với nhau đúng không?"

Sư An khẽ cười, chắp tay sau lưng trông vừa chân thành mà lại vô tội.

Lần đầu tiên chàng gặp Phó Đăng là ở tiệc rượu đó. Sau khi nghe nàng ấy nói xong những từ ngữ lẫn lộn liên quan đến "cố nhân" kia, chàng đã gọi Phó Đăng vốn định quay người bỏ đi lại.

"Ta muốn giúp cố nhân đó của ngươi rửa sạch oan khuất."

Phó Đăng ngớ người. Nàng ấy nói: "Ngài biết hết rồi sao?"

Nàng ấy im lặng nhìn Sư An giống như đang xác nhận tấm lòng của chàng. Sau đó nàng ấy lắc đầu, nói mình không cần Sư An làm gì hết, nàng ấy đã chuẩn bị xong xuôi, khi nào cần thì sẽ nhờ chàng dùng danh tiếng đến ủng hộ nàng ấy là đủ. Nhưng không ngờ là cái ngày ấy lại tới nhanh như vậy.

"Chỉ là thi thoảng thảo luận với Phó đại phu về bệnh tình và câu chuyện của vị Hòa Gia tỷ tỷ kia thôi." Sư An nói.

"Muội còn lo là A Đăng sẽ ghét huynh. Không ngờ là huynh lại liên thủ với A Đăng."

Sư An nghiêng đầu, khẽ mỉm cười: "Phó đại phu nói ta là người muội kính trọng nhất, vì thế nàng ấy cũng kính trọng ta."

Trên thực tế, chàng nói cực kỳ hàm súc. Theo những gì Phó Đăng miêu tả mà nói thì khi Tức Hi còn ở Huyền Mệnh lâu, cứ ba ngày nàng lại phải nhắc đến Sư An một lần, dù gặp phải chuyện gì nàng cũng có thể kéo Sư An vào trong.

"Sau khi Hạ đại nương mất, Hòa Gia tỷ tỷ còn dùng bùa chú để cứu thành Phỉ Lan. Tỷ ấy nói nếu ngài cũng ở đó thì ngài chắc chắn cũng sẽ làm như vậy."

Tức Hi hồn nhiên không hề biết bản thân nàng đã bị Phó Đăng hoàn toàn nhìn thấu. Nàng gật đầu rồi lại nhìn sang bài vị thưởng thức nét chữ không quá quen thuộc được viết nên một cách nghệ thuật.

"Sư An, nếu người đời biết muội vẫn còn sống thì mọi việc còn có thể như vậy không? Phó Đăng có thể thuận lợi sửa lại án sai cho muội không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play