Không lâu sau, Sư An lại rời khỏi thành Phỉ Lan đi làm
chuyện khác. Lúc về chàng mang theo một cỗ quan tài giao cho Phó Đăng. Phó Đăng
thắp nến ở trong phòng khám nghiệm suốt cả một đêm. Sáng hôm sau, Phó Đăng lau
tay rồi ra khỏi phòng khám nghiệm. Niệm Niệm đi qua đón nàng ấy, thay nàng ấy
nói với Triệu Nguyên Gia đang ở bên ngoài phòng khám nghiệm: "Tiểu thư nhà
ta nói tiểu thư muốn mượn bùa truyền âm của các vị tinh quân để nói chuyện với
bách tính toàn thành."
Niệm Niệm ngừng một lát rồi nói thêm: "Nói chuyện ở từ
đường."
Triệu Nguyên Gia hơi kinh ngạc nhưng lại càng vui mừng hơn.
Hắn đi lên vài bước rồi nói: "Phó Đăng cô nương, nàng tìm ra phương thuốc
rồi sao?"
Phó Đăng nhìn sang Triệu Nguyên Gia. Nàng ấy bình tĩnh, thản
nhiên mở miệng. Bình thường chỉ nhìn thấy khẩu hình, không nghe thấy âm thanh
nhưng lần này giọng nói lại vang lên.
"Điều ta muốn… nói, không… chỉ có vậy."
Triệu Nguyên Gia ngây người. Hắn ngây ngốc nhìn Phó Đăng,
bất chợt cảm thấy hắn không nhận ra nàng ấy. Hắn không phải kẻ ngốc. Hắn liên
kết những dấu hiệu trên người Phó Đăng lại rồi lẩm bẩm: "Nàng là cái người
năm năm trước…"
Nàng ấy đã trưởng thành, khác xa so với năm năm trước nhưng
nếu nhìn kỹ gương mặt thì vẫn nhìn ra được những đường nét ngày xưa.
Phó Đăng không đáp lời hắn. Ánh mắt nàng ấy chuyển hướng
sang nhìn Sư An đang đi đến từ bên kia. Nàng nói: "Tinh quân… chúng ta… đã
nói rõ rồi."
"Đi thôi." Sư An gật đầu.
Trong từ đường của thành Phỉ Lan, người người chen chúc nhau
đứng kín. Bô lão của các dòng họ, Hạ Bá, Triệu Nguyên Gia, Thích Phong Tảo, Sư
An, Tức Hi, Tư Vi, Hạ Ức Thành và Phó Đăng tụ họp tại đây. Sư An ném một lá bùa
truyền âm lên không trung, lá bùa phát sáng. Hạ Bá cau mày, khẽ nói với Sư An:
"Phó cô nương muốn nói gì thì có thể thương ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.