Sau khi thi thể của Huệ Nương được đưa đi, Tức Hi không ngủ
được. Nàng khoác áo lên, ngồi bên khung cửa sổ, ngẩn người.
Huệ Nương nói sau khi chết thi thể của bà ấy sẽ được giao
cho Phó Đăng khám nghiệm. Bây giờ chắc hẳn bà ấy đang ở trong phòng khám nghiệm
của Hạ Ức Thành và Phó Đăng.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, trên đường phố không có lấy một bóng
người. Tức Hi dựa vào bệ cửa sổ nhìn những vũng nước còn đọng lại phản chiếu
mặt trăng trên trời, trong lòng có rất nhiều lời khó nói.
"Muội đang làm gì ở đây?"
Một đôi ủng dẫm lên mặt trăng trong vũng nước, Sư An khoác
áo ngoài, mái tóc dài xõa tung, đứng ở bên dưới cửa sổ hơi ngẩng đầu, trong đôi
mắt đen láy phản chiếu bóng dáng của nàng.
Tức Hi ngây người rồi bình tĩnh lại.
"Lúc A Hải đi tuần đã nhìn thấy muội ngồi đây, nó rất
lo cho muội nên bảo ta tới xem." Sư An mỉm cười nói.
Trên trời Hải Đông Ca đang bay lượn tức giận kêu lên hai
tiếng như đang nói rằng: "Lão tử không thèm lo cho nàng ta!"
Tức Hi quay lại nhìn Đường Phèn đang ngủ say, ngáy khò khò
trong phòng. Nàng chợt cảm thấy linh thú nhà nàng không hề chu đáo như linh thú
nhà người ta.
"Huynh lên đây ngồi với muội một lát đi." Tức Hi
vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh nàng.
Theo nền giáo dục mà Sư An tiếp nhận, quân tử không nên ngồi
trên bệ cửa sổ như vậy.
Nhưng chàng không hề do dự mà giữ áo khoác trên vai rồi dậm
chân bay lên trên rồi ngồi xuống bên cạnh Tức Hi.
"Sư An, vì sao huynh có thể nghĩ thông suốt mọi việc?
Muội không hiểu."
Tức Hi nhìn chim phỉ lan thi thoảng bay ngang qua giữa bầu
trời rộng lớn, nói một cách thờ ơ: "Khi muội bắt đầu nhớ được mọi thứ, Hạ
đại nương đã sống trong Huyền Mệnh lâu. Bà ấy giống như mẫu thân của muội. Lúc
bé, Hạ đại nương thường hay kể cho muội nghe về quê nhà của bà ấy. Bà ấy nói
nơi đó đông hạ ngắn ngủi, xuân thu kéo dài, trong một năm bốn mùa đa phần là
ngày nào cũng có nắng."
"Trong thành có rất nhiều chú chim xinh đẹp, cả người
chúng là lớp lông màu xanh lam như ngọc thạch. Dưới ánh nắng chúng kết thành
đàn, bay lượn nhảy múa trong bầu trời thành Phỉ Lan, trông vô cùng đẹp
đẽ."
"Bà ấy rất yêu quê hương của mình. Còn muội cũng vì
những gì bà ấy miêu tả mà yêu thích Phỉ Lan. Cho nên năm năm trước khi nghe nói
thành Phỉ Lan chịu cảnh ôn dịch, Hạ đại nương nói bà ấy muốn quay về cứu thành
Phỉ Lan, muội đã đi cùng bà ấy."
Tức Hi nhấc một lọn tóc của mình lên, quấn lên ngón tay chơi
đùa.
"Ban đầu mọi việc đều rất tốt. Bọn muội đã che giấu
thân phận. Hạ đại nương đã đi suốt mười mấy năm chưa quay lại thành Phỉ Lan, Hạ
Bá nhìn thấy bà ấy thì vừa vui mừng vừa kinh ngạc nhưng lại cũng lo lắng bọn
muội sẽ bị nhiễm ôn dịch nên bảo bọn muội rời đi nhanh chóng." Nói đến
đây, Tức Hi bùi ngùi: "Hạ đại nương nói huynh trưởng như cha, Hạ Bá trước
nay vẫn rất yêu thương bà ấy. Khi bà ấy rước họa vào người, bị truy nã, chính
Hạ Bá đã giúp bà ấy bỏ trốn. Bây giờ đã nhiều năm trôi đi, bà ấy quay lại để
xua đuổi dịch bệnh nên cũng chẳng ai để ý đến việc bắt giữ bà ấy."
"Bọn m ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.