Sáng hôm sau, khi Tức Hi tỉnh lại, nàng đang nằm trên giường
của mình, chăn đắp trên người. Ưu điểm của mỹ tửu là dù uống say nhưng không bị
đau đầu khi tỉnh dậy mà còn cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái. Nhưng chuyện
xảy ra khi say rượu, nàng không nhớ rõ lắm.
Tức Hi vươn vai, ngáp một cái thật to. Nàng thầm nghĩ rất
hiếm khi nàng mất đi tỉnh táo khi uống rượu.
Nhưng nàng nhớ mơ màng là Sư An cõng nàng về phòng.
Sau khi nàng tắm rửa xong, đẩy cửa đi ra ngoài thì thấy Hạ
Ức Thành đúng lúc đi ngang qua. Hạ Ức Thành liếc thấy xung quanh không có ai
thì dựa vào lan can rồi nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng ý tứ, mỉm cười nói:
"Đêm qua ngươi ngủ ngon chứ?"
Tức Hi bị ánh mắt đó của y dọa sợ.
"Ngươi có ý gì?"
"Chiến tích lẫy lừng sau khi ngươi uống rượu say khướt
còn cần ta phải nhắc lại từng cái một sao? Đêm qua ngươi đã làm gì Sư An?"
Tục ngữ có câu lắm tài nhiều tật. Mặc dù Tức Hi có tửu lượng
cao nhưng vì không tiết chế khi uống rượu nên thường hay uống say. Cứ hễ nàng
say rượu là lại để lộ ra cái vẻ háo sắc, đi khắp nơi trêu ong ghẹo bướm, những
lời tâm tình tuôn ra như thác, quyến rũ đến nỗi khiến cả Hạ Ức Thành cũng thấy
tự ti.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi nàng say rượu, có không
ít kẻ bị vẻ phong tình đó hớp hồn, mê hoặc, cả đời khó quên. Vì thế nên nàng đã
gây ra không ít món nợ đào hoa, làm tổn thương trái tim của vô số người.
Hạ Ức Thành có bấm ngón tay thì cũng không tính hết được món
nợ tình cảm của nàng.
Đang lúc Tức Hi muốn phản bác, cửa phòng của Tư Vi bên cạnh
mở ra, nàng ấy sắc mặt nhợt nhạt, vẻ mặt hồng hào cũng chẳng còn đâu. Nàng ấy
đi ra với vẻ tiều tụy, buồn rầu. Khi ngước mắt lên nhìn thấy Hạ Ức Thành, đồng
tử nàng ấy chợt giãn to ra.
Sau đó nàng ấy bỏ chạy như nhìn thấy quỷ.
Tức Hi buồn bực nhìn dáng người bỏ chạy như tránh ôn dịch
của Tư Vi. Sau đó nàng nhìn sang Hạ Ức Thành, nàng cười híp mắt: "Thành
thật khai báo. Ngươi đã làm gì Tư Vi?"
"Ha ha ha ha…" Hạ Ức Thành cười gượng hai cái rồi
dịch về bên cạnh hai bước nhưng y lập tức bị Tức Hi nắm cổ áo lôi vào trong
phòng. Tức Hi đưa chân đá cửa, khoanh tay nhìn Hạ Ức Thành.
"Ngươi thành thật khai báo cho ta!"
Hạ Ức Thành thấy không thể bỏ trốn thì vén áo ngồi xuống
bàn, tự rót cho mình một cốc trà rồi nhàn nhã nói: "Mấy ngày này Tư Vi
thường đi khắp nơi bắt ta. Hôm qua nàng ấy chờ ta trong phòng ta. Rượu ngươi để
trên bàn ta cũng bị nàng ấy uống."
"Tư Vi uống say? Ngươi đã làm gì muội ấy?" Tức Hi
nghe vậy thì tức giận đập bàn. Hạ Ức Thành run rẩy.
"Hì, ta đâu đánh thắng được nàng ấy. Ngươi không sợ
nàng ấy uống say rồi cũng giống như ngươi sai? Ta phải liều mình lắm mới bảo
toàn được sự trong trắng đấy."
"Ngươi nói ngược à? Tám trăm năm trước ngươi đã không
còn trong trắng nữa rồi."
Hạ Ức Thành chớp mắt. Hắn nói: "Ngươi cũng nghĩ ta
không sạch sẽ sao?"
"... Đầu óc ngươi có vấn đề đấy à? Hay là ta gọi A Đăng
đến xem bệnh cho ngươi nha?" Tức Hi ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn.
Nàng ngạc nhiên một lúc rồi bất chợt hiểu ra.
"À… Chẳng lẽ Tư ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.