Lúc Tức Hi và Sư An chạy đến y quán, bệnh nhân thứ sáu trong
ngày hôm nay vừa hay cũng được đưa tới nơi. Phó Đăng cô nương xắn tay áo, đeo
khăn che mặt, đi qua đi lại giữa giường các bệnh nhân. Nàng ấy nhìn thấy họ
cũng chỉ khẽ gật đầu rồi lại quay đi làm việc tiếp.
Hôm qua nàng ấy còn từ chối yêu cầu giúp đỡ của Triệu Nguyên
Gia và Thích Phong Tảo nhưng hôm nay nàng ấy không thể không chấp nhận. Nếu
không đúng là bận đến tối mắt tối mũi.
Trong số những người này còn có lão bá từng mở tiệc thiết
đãi họ. Ông ấy là gia chủ của danh môn vọng tộc ở nơi này, trong thành Phỉ Lan
ông ấy được rất nhiều người ủng hộ, có thể trù tính công việc của toàn thành.
Thích Phong Tảo đang giúp bưng nước, sắc thuốc, hắn đi theo
tiểu nha hoàn của Phó Đăng lướt nhanh qua. Triệu Nguyên Gia nhìn thấy Tức Hi và
mọi người thì tiến lên nói rõ ngọn nguồn. Hắn nói là khoảng thời gian gần đây
trong thành liên tục có người ngã bệnh. Đặc biệt là trong những ngày gần đây số
lượng bệnh nhân tăng vọt lên. Triệu chứng là sốt cao không khỏi, hô hấp yếu dần
giống hệt với đợt ôn dịch của năm năm trước.
Phó Đăng chẩn đoán chắc chắn đây là ôn dịch chứ không phải
trúng độc nhưng nàng ấy không tìm được cách chữa trị, chỉ có thể cố gắng xoa
dịu.
Dựa theo dự đoán của Phó Đăng thì căn bệnh đã lan rộng trong
thành được một thời gian rồi. E là chỉ trong mấy ngày nữa sẽ bùng phát. Nhưng
họ lại nghĩ mãi không ra
Lão bá bên cạnh bổ sung thêm là ông ấy đã cho đóng cổng
thành, tạm thời dừng hết mọi hoạt động tiệc tùng, xin bách tích trong thành cố
gắng ít đi ra ngoài nhưng không biết có thể hiệu quả đến đâu.
Việc này quá lớn. Sau khi Tư Vi biết chuyện thì cũng nhanh
chóng chạy tới, tiện tay bắt Hạ Ức Thành đang đi đạo tới cùng luôn.
Mấy người họ tụ tập ở hậu viện y quán của Phó Đăng, lão bá
nói: "Thành Phỉ Lan lại gặp nạn này. Mong rằng các vị tinh quân, các vị
công tử có thể giúp đỡ bách tính trong thành, cứu chúng sinh khỏi cảnh dầu sôi
lửa bỏng."
Giọng nói của ông ấy già nua, đôn hậu, mang cảm giác của kẻ
cầm quyền. Lúc ông ấy khom người hành lễ vừa hay lại đứng ngay trước mặt Tức
Hi. Theo lý thì Tức Hi nên đỡ lão bá đứng dậy rồi nói một câu trôi chảy:
"Ngài khách sáo quá rồi. Bọn ta chắc chắn sẽ cố hết sức giúp đỡ thành Phỉ
Lan."
Nhưng Tức Hi lại chắp tay đứng nhìn lão bá, không hề có bất
cứ hành động gì.
Vẫn là Triệu Nguyên Gia đứng bên cạnh đưa tay ra đỡ lão bá
đứng dậy rồi nói ông ấy không cần khách sáo như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ cố hết
sức.
Phó Đăng bưng chậu nước vào ngồi xuống một bên. Nàng ấy vừa
rửa tay vừa ra hiệu cho tiểu nha hoàn của nàng ấy. Nha hoàn của nàng ấy nói:
"Tiểu thư bảo rằng nếu trong thành có bệnh nhân chết vì triệu chứng tương
tự thì tiểu thư muốn khám nghiệm tử thi."
"Khám nghiệm tử thi? Chẳng phải Phó đại phu đã xác định
đây không phải trúng độc hay sao? Vì sao còn phải làm cái việc khám nghiệm
này?" Triệu Nguyên Gia ngạc nhiên.
Tiểu nha hoàn lắc lư hai búi tóc của mình rồi to giọng:
"Thấy được phế tạng thì sẽ biết được bệnh lý. Việc tiểu thư khám nghiệm tử
thi không giống với khám nghiệm kia. Khám nghiệm kiểu này là phải rạch ngực, mổ
bụng, tách riêng tạng phủ và huyết quản, tĩnh mạch để kiểm tra tổn thương của
tạng phủ sau khi bệnh nhân phát bệnh."
Nghe đến phải rạch ngực mổ bụng, Triệu Nguyên Gia và trưởng
lão đều kinh ngạc.
Trong Cửu Châu, phàm là người Hán thì trong tập tục mai táng
đều mong có thể có một cơ thể toàn vẹn. Nếu thi thể không toàn vẹn thì cũng
giống như chịu hình phạt tàn khốc "ngũ mã phanh thây". Nghe nói việc
này sẽ ảnh hưởng đến việc người đã khuất nghỉ ngơi, luân hồi. Bây giờ Phó Đăng
lại nói muốn rạch ngực mổ bụng thi thể. Đây đâu phải việc gia đình bình thường
có thể chấp nhận.
Triệu Nguyên Gia do dự: "Nhất định phải làm thế thì mới
tìm ra được nguyên nhân gây bệnh sao? Bệnh nhân phải chịu nỗi đau bị bệnh tật
dày vò là đã thê thảm lắm rồi, đã vậy họ chết đi mà vẫn chưa được yên, như vậy
thật quá tàn nhẫn."
Lão bá cũng nghĩ vậy nhưng cũng không h ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.