Gần như cùng lúc Tư Vi bắt được Hạ Ức Thành ở cổng thành, Sư
An quay về thành Phỉ Lan.
Trong thời gian ngắn, khách điếm mà họ trú lại đã mời những
vị khách khác rời đi khiến cả khách điếm rộng lớn chỉ có năm người là Sư An,
Tức Hi, Tư Vi, Hạ Ức Thành và Thích Phong Tảo. Cho nên tiểu nhị đều vây quanh
họ, họ gọi lúc nào thì có mặt lúc đấy, nhiệt tình đến nỗi khiến người ta hơi
khó chống đỡ.
Tức Hi đẩy cửa sổ ra nhìn đống trái cây, hoa lá và tiền đồng
dần dần được chất đầy lên như núi và những bách tính đang nườm nượp quỳ bái ở
trước cửa. Nàng nhất thời cảm thấy bản thân nàng giống như những bức tượng, bài
vị được cúng tế trong miếu, đền thờ.
Sư An còn nhờ nàng đi điều tra tin tức. Bây giờ nếu không
dùng đến bùa ẩn thân thì nàng cũng không thể ra khỏi cửa nhưng dùng bùa ẩn thân
thì không thể nói chuyện với bách tính, quả là khó khăn.
"Chúng ta đều là người sống, được tế bái như thế liệu
có bị tổn thọ không?" Tức Hi chống cằm lầm bầm.
Một dáng người mặc áo trắng, đeo kiếm trên lưng đi từ cuối
con phố đến. Xung quanh người đó là những con chim phỉ lan đang nhảy múa và
dòng người tấp nập. Mắt Tức Hi sáng rực lên. Nàng lập tức đóng cửa sổ lại, men
theo bậc thang chạy thẳng ra cửa.
Vừa hay cánh cửa được mở ra ngay trước mặt nàng, Sư An bước
vào trong khách điếm rồi đóng cửa lại.
"Sư An, huynh về rồi."
Hôm nay là ngày thứ ba từ khi chàng đi. Lúc trước chàng nói
chàng đi ba ngày rồi về. Chàng về thật đúng lúc.
Sư An khẽ cười. Chàng gỡ mặt nạ xuống bỏ vào trong tay áo
rồi nhấc hai bầu rượu làm từ sứ men xanh ở thắt lưng lên.
"Quà của muội."
Tức Hi vô cùng bất ngờ, nàng vui vẻ nhận lấy rồi nói:
"Huynh đi làm việc mà còn mang rượu về cho muội nữa… Wow, rượu này thơm
thật!"
Nàng đã nếm thử vô số loại rượu. Nàng vừa mới bỏ nút ra thì
đã ngửi được mùi thơm của rượu rồi bị mùi hương đậm đà này làm kinh ngạc. Nàng
lắc lư bầu rượu, uống một ngụm nhỏ. Hương vị chua cay men qua từng kẽ răng đi
thẳng xuống cổ họng, phế tạng. Trong chốc lát cả người nàng như bị mùi hương
này xuyên qua.
Mùi hương bay ra khiến tiểu nhị đứng cạnh cũng vô cùng kinh
ngạc.
Tức Hi ngây người tại chỗ, nói một cách khó tin: "Sư
An, huynh mua rượu này ở đâu? Rượu này… ủ ngon quá! Muội dám chắc dù có lấy
Thiên Nhật Túy của Tửu Tẩu ở núi Lan Kỳ ra thì không so nổi với loại rượu
này."
"Rượu này do bằng hữu tặng. Nếu có cơ hội gặp lại, lần
sau ta sẽ hỏi cho muội. Nhưng sau này ông ấy ủ ít rượu nên muội để dành mà dùng
dần." Sư An cười.
Sau này trên núi Lan Kỳ sẽ không còn Tửu Tẩu nữa. Lần sau
khi tìm lão thì phải đến trấn Thiệu Viễn tìm một ông già họ Tôn, tên Chiêu, tự
Trạch Tê.
Tức Hi vui vẻ như có được vật báu từ trên trời rơi xuống.
Nàng ôm bầu rượu cười không khép nổi miệng. Nàng kéo Sư An ngồi xuống bàn, khen
loại rượu này rất nhiều. Nàng cũng muốn cho chàng nếm thử. Sư An nói bằng hữu
nói với chàng loại rượu này rất mạnh, theo tửu lượng của chàng thì ngay cả một
ly cũng không uống nổi.
"Uống say cũng không sao. Bọn muội sẽ chăm sóc huynh.
Say vì rượu ngon như này rất đáng." Tức Hi khuyên nhủ nhưng Sư An vẫn lắc
đầu, kiên quyết không chịu uống. Nàng cảm thấy rất tiếc, chỉ đành thỏa hiệp:
"Được, được. Vậy huynh nhúng đũa một lần rồi thử là được."
Nàng cầm một cây đũa trên bàn lên, nhúng qua rượu rồi đưa
đến trước mặt Sư An. Sư An yên lặng một lát, vừa bất đắc dĩ vừa cười dung túng:
"Được."
Chàng rũ mắt, hơi cúi đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.