Tuy Tửu Tẩu nói là sẽ không đưa Thiên Nhật Túy cho Sư An,
nhưng lão cũng không đuổi chàng đi. Lão mở hũ rượu trên bàn rồi rót ra một ly
nhỏ, lạnh lùng nói với Sư An: “Ngồi đi.”
Sư An cởi bỏ lớp mặt nạ đeo trên trán rồi ngồi xuống bên
bàn, chàng vươn tay ra nâng ly rượu lên, mỉm cười nói: “Đa tạ.”
Tửu Tẩu vuốt râu rồi múc từ trong bình rượu ra một bát to,
lão vừa nhìn về phía rừng thông dưới ánh trăng vừa thong thả uống rượu.
Mười mấy năm trước, khi lần đầu tiên vị Thiên Cơ Tinh Quân
danh tiếng lẫy lừng này xuất hiện ở đây, chàng đã cười và nói thẳng rằng bản
thân chàng không biết uống rượu, tửu lượng chỉ được một cốc nhỏ như này.
Chàng nam tử trẻ tuổi này trước giờ cũng không có ý định
muốn thử thắng lão, chỉ là cứ vào thời điểm này hằng năm chàng đều sẽ đến đây,
cùng lão uống hết cốc rượu nhỏ đó, hai người tâm sự đủ mọi chuyện trên trời
dưới đất, xong rồi chàng sẽ rời đi.
Lão đã hỏi Sư An rốt cuộc ngươi muốn gì rất nhiều lần, câu
trả lời của Sư An trước giờ vẫn là Thiên Nhật Túy.
… Ngươi cứ như vậy, ta sẽ không đưa Thiên Nhật Túy cho ngươi
đâu.
… Vậy thì năm sau ta lại đến tiếp.
Cuộc đối thoại như vậy đã lặp đi lặp lại không biết bao
nhiêu lần.
Người đến tìm Lão để lấy Thiên Nhật Túy đông như kiến, nhưng
không có ai ương ngạnh và kì quặc như Sư An, tuy vậy chàng cũng không đến mức
khiến người ta khó chịu. Vì thế trong mười năm này lão và Sư An đã tâm sự rất
nhiều chuyện với nhau.
Lão cũng biết được lý do Sư An muốn lấy Thiên Nhật Túy là vì
cô nương mười mấy năm trước, tính tình thẳng thắn, tửu lượng tốt, nhưng lại
thua chàng ba lần trong vòng một tháng.
“Ngươi vẫn đợi nàng ta sao? Mười mấy năm nay nàng ta cũng
không quay trở lại. Cô nương đó yêu được thì cũng có thể bỏ được. Ngươi cứ thử
đi, không được thì thôi, người ta không giống ngươi… chấp mê bất ngộ.” Tửu Tẩu
ung dung nói.
Sư An cụp mắt cười, chàng cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ
rồi nói: “Muội ấy quay về rồi.”
“Quay về rồi á? Không đi nữa chứ?”
“Muội ấy vẫn rời đi.”
Tử Tẩu thoáng kinh ngạc, lão tiếp tục nói: “Ồ, vì thế ngươi
định dùng Thiên Nhật Túy của ta để giữ chân nàng ta sao?”
“Ta chưa từng có suy nghĩ như vậy. Giống như người đã nói là
muội ấy yêu được thì sẽ bỏ được, không mang nhiều chấp niệm. Nhưng Thiên Nhật
Túy là một trong những ước muốn ít ỏi của nàng, ta hy vọng ước muốn của muội ấy
sẽ trở thành hiện thực.”
“Chỉ vậy thôi hả?”
“Chỉ vậy thôi.”
Tửu Tẩu nhìn Sư An hồi lâu rồi lão lắc đầu cười. Đây đúng là
một nam nhân kỳ quặc… có mong muốn thì sẽ dốc hết sức nhưng lại chẳng hề cưỡng
cầu. E rằng cho dù nam nhân trước mặt lão có vượt qua núi đao biển lửa, sứt đầu
mẻ trán để đến trước mặt nàng ta, nhưng nếu cô nương đó vẫn quay người rời đi
thì chàng cũng sẽ không giữ nàng ta lại. Giống như việc chàng ròng rã mấy năm
vượt đường dài đến đây nhưng mỗi lần bị từ chối đều sẽ không tiếp tục tìm cách
thương lượng nữa.
“Ngươi còn trẻ như vậy mà cứ trói buộc bản thân, sống cuộc
sống gò bó như vậy ngươi không cảm thấy khó chịu sao? Ngươi muốn níu giữ nàng
ta, vì nàng ta mà đến uống rượu cùng ta, cả cuộc đời ngươi chỉ có như vậy thôi
sao?”
Tửu Tẩu nghi hoặc nói, hồi lão còn trẻ tính tình sắc sảo,
bộc trực như một thanh đao. Mũi đao đó luôn chỉ thẳng về tất cả mọi việc và
người trên đoạn đường phía trước, lão không xem ai ra gì nhưng bây giờ có tuổi
rồi, tính cách lão đã ôn hòa hơn.
Sư An ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.