Triệu Nguyên Gia lại giới thiệu cung chủ Tinh Khanh cung là
Sư An cho Phó Đăng, Sư An hành lễ với Phó Đăng. Phó Đăng nhìn chàng một lát rồi
cũng cúi đầu đáp lễ.
Nàng ấy không nhìn Sư An với đôi mắt đầy ngưỡng mộ như những
người khác khi lần đầu thấy chàng, thay vào đó là một ánh mắt lạnh lùng như thể
một viên đá không thể dấy lên chút lửa nào. Ánh mắt ấy chẳng giống như là nàng
ấy đến để gặp Sư An một chút nào.
Sau khi hành lễ xong nàng ấy cũng không nói câu nào mà xách
váy xoay người tiến vào viện cùng nha hoàn.
Sau khi Phó Đăng xuất hiện, trong mắt của Triệu Nguyên Gia
chỉ còn hình bóng của nàng ấy, ngay cả Sư An người mà hắn ngưỡng mộ cũng bị
lãng quên.
Sau khi vội vàng hành lễ chào hỏi với mấy người Sư An, Triệu
Nguyên Gia lập tức quay người đuổi theo Phó Đăng, sánh bước bên nàng rồi hạ
thấp người nói điều gì đó, cả khuôn mặt hắn dường như bừng sáng lên, vô cùng rạng
rỡ và phấn chấn, nhưng ngược lại nét mặt của Phó Đăng vẫn rất lạnh lùng.
Gia nô ở cửa dẫn đường cho đám người Sư An không khỏi cảm
thán: “Đã hơn hai năm rồi, chỉ cần Phó Đăng cô nương gật đầu thì Triệu công tử
sẽ lập tức tới cầu hôn, sao mà Phó Đăng cô nương lại không chịu đồng ý cơ chứ?”
Hạ Ức Thành xoay miếng ngọc bội trong tay, y cười đáp: “Theo
ta thấy, A Đăng… Phó Đăng cô nương sẽ không bao giờ thích Triệu công tử đâu,
các ngươi vẫn nên khuyên bảo Triệu công tử tìm một mối nhân duyên khác đi thôi.”
Tư Vi cảnh giác nhìn Hạ Ức Thành, với danh tiếng phong lưu
của y trước kia, nàng ấy đương nhiên có lý do để nghi ngờ, nàng nói: “Chẳng lẽ
ngươi có gì với nàng ấy à?”
“Có gì cơ chứ? Tình
cảm sao? Nàng ấy mới chỉ là một nha đầu mười lăm mười sáu tuổi, ta mới không
thèm.” Hạ Ức Thành lắc đầu cười lớn, sau đó y bước tới gần Tư Vi thì thầm: “Ta
thích những cô nương hai mươi hai tuổi.”
Tư Vi hai mươi hai tuổi lườm y một cái, sau đó nàng ấy phất
áo bỏ đi, phớt lờ y.
Mấy người bọn họ ngồi vào bàn tiệc, Triệu Nguyên Gia mời Phó
Đăng ngồi bên cạnh hắn, Phó Đăng lắc đầu, tiểu nha hoàn của nàng đáp: “Người là
khách quý trong tiệc rượu ngày hôm nay, tiểu thư của chúng tôi chỉ tới đây để
góp vui thôi, sẽ không chiếm chỗ ngồi bên cạnh khách quý đâu.”
Sau khi nha hoàn nói xong, Phó Đăng quay người đi tới vị trí
cuối cùng dành cho khách dự yến tiệc, vừa hay lại ngồi bên cạnh Thích Phong
Tảo.
Thích Phong Tảo đứng dậy hành lễ, Phó Đăng cụp mắt đáp lễ
sau đó ngồi xuống.
Phó Đăng cao gầy mảnh khảnh, nàng ấy mặc y phục gọn gàng tao
nhã, tóc mái nàng ấy rẽ đôi, búi tóc sau đầu cài một chiếc trâm cài ngọc màu
trắng đơn giản, toát ra khí chất cao thượng không dính bụi trần. Kiểu cô nương
này từ trước đến nay đều rất hiếm có, chẳng trách Triệu Nguyên Gia cứ nhìn mãi
về phía bên này, nhớ nhung không quên được nàng. Nhưng nàng và Thích Phong Tảo
lại như được tạc ra từ cùng một khuôn - đều trông lạnh lùng và kiệm lời, lại
còn ngồi cạnh nhau, bầu không khí náo nhiệt của bữa tiệc dường như bị đóng băng
ở phía bọn họ.
Ngành sản xuất rượu ở thành Phi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.