Đợi đến khi Sư An và Tức Hi quay trở về khách điếm để tụ họp
với nhóm của Tư Vi thì thấy Triệu Nguyên Gia đã đợi ở đây từ trước.
Vừa nhìn thấy bóng dáng Sư An mặc y phục trắng thì hắn lập
tức đứng dậy, vẻ mặt vô cùng kích động. Đối với những tu sĩ trẻ tuổi mà
nói, Thiên Cơ Tinh Quân đại khái là
người vô cùng hoàn mỹ trong truyền thuyết, là người có thể tiếp cận gần nhất
với cõi thần tiên trên thế gian này, là thần tượng trong lòng họ.
Hắn bước đến trước mặt Sư An, cung kính hành lễ rồi giới
thiệu bản thân, sau đó nhiệt tình mời họ cùng đi về thành Phỉ Lan.
“Vừa nãy Hà công tử đã đồng ý rồi, các Cự Môn Tinh Quân và
Tiểu Thích cũng không có ý kiến gì khác. Nếu đã đi về hướng Tây Nam thì cung
chủ không nên bỏ lỡ cảnh đẹp của Phỉ Lan.”
Từ lúc Tức Hi nhìn thấy Triệu Nguyên Gia thì sắc mặt nàng vẫn
không tốt lên được, lại nghe hắn nói Hạ Ức Thành đã đồng ý cùng đi thành Phỉ
Lan, ánh mắt của Tức Hi bất giác chuyển về hướng của Hạ Ức Thành.
Hạ Ức Thành khẽ nhún vai, làm ra bộ dạng sao cũng được.
Sư An hơi nghiêng đầu, nhìn về phía của Tức Hi: “Ý sư mẫu
thì sao?”
Chỉ cần có mặt người khác, Sư An vẫn sẽ cung kính gọi nàng
là sư mẫu, đối xử với nàng như trưởng bối thân thiết.
Tức Hi im lặng một lúc rồi nàng hành lễ nói: “Vinh hạnh,
vinh hạnh, nếu như Triệu công tử nhiệt tình như vậy thì chúng ta nên đi thôi.”
Năm ngày sau họ sẽ rời khỏi Thuấn Hà đi đến thành Phỉ Lan.
Trong thời gian này Sư An và Tức Hi đã đi thăm hỏi tất cả
năm mươi hai hộ gia đình bị Tinh Quân giả lừa, rồi đáp ứng đại đa số lời thỉnh
cầu của mọi người. Cho nên lúc họ đi không biết là do ai truyền tin ra mà gần
nửa thành dân chúng đều đến tiễn họ.
Người đứng hai bên đường đông nghìn nghịt, họ vừa đi lên
phía trước thì những người được họ giúp đỡ đã đứng sẵn đó cúi đầu chào đưa
tiễn.
Sư An cởi mặt nạ ra để trả lễ, chàng đứng trước cổng thành
thổi một bản huân khúc để chào tạm biệt bách tính, đó là một khúc ca cổ của Dự
Châu, có hàm ý là tôn trọng lẫn nhau.
Lúc chàng thổi xong khúc nhạc, có một đôi phu thê đi ra từ
trong đám đông bên cạnh, họ do dự xách một giỏ trứng đi đến trước mặt Sư An.
Người phu quân nói: “Tinh Quân đại nhân.”
Sư An nhận ra giọng nói của ông, chàng mỉm cười nói: “Lý
Phong Niên, là Lý tiên sinh sao?”
Tức Hi ngước nhìn lên, nàng nhận ra đây là đôi phu thê đã
trách Sư An thấy chết không cứu. Mấy ngày hôm nay Sư An vẫn thường xuyên đến
nhà thăm nữ nhi mang bệnh nặng của họ, thái độ của hai người đã hòa nhã hơn
hẳn. Sắc mặt của họ hôm nay còn mang theo vài phần áy náy.
“Tinh Quân đại nhân, lúc trước ta tùy tiện đánh giá người…
xin lỗi, người để bụng nhé. Phu thê ta không có gì để tặng người, giỏ trứng này
nếu người không chê thì xin hãy nhận lấy.” Lý Phong Niên nhét giỏ trứng vào tay
của Sư An.
Từ đầu đến cuối Sư An đã từ chối tất cả những món quà mà
bách tính tặng trên đường nhưng lúc này chàng lại hơi ngập ngừng một chút.
Sau đó bất ngờ thay, chàng lại đồng ý nhận giỏ trứng: “Cũng
không phải chuyện to tát gì, nhưng nếu như các ngươi thực lòng muốn xin lỗi thì
ta nhận vậy. Dù ta có thể cứu người nhưng chung quy cũng không phải thần tiên
thực sự không vạn năng như trong suy nghĩ của các ngươi, xin lỗi.”
Đôi phu thê lập tức xua tay, nói không phải vậy, đôi tay của
hai người vì nhiều năm vất vả làm lụng mà đen sạm nứt nẻ, còn mọc một vài vết
chai rất dày.
Phu nhân ấy rơm rớm nước mắt, bà gắng gượng nói: “Người ở
bên cạnh Huyền Nhi, nói chuyện với nó, dỗ nó uống thuốc, Huyền Nhi rất vui, nó
rất thích Tinh Quân đại nhân… Thần tiên cũng không phải là ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.