Sư Mẫu Vừa Thiện Lương Lại Thương Người

CHƯƠNG 46: PHỈ LAN


9 tháng

trướctiếp

“Cốc cốc cốc!”

Cánh cửa gỗ vang lên tiếng gõ cửa. Dưới ánh đèn lờ mờ, nam tử người nhà nông vội vàng đi đến mở cánh cửa. Nhờ ánh đèn hắt từ bên ngoài vào, hắn nhìn thấy bên ngoài cửa có hai bóng người đứng bên ngoài.

Một người buộc tóc nửa đầu mặc y phục màu trắng, nửa gương mặt bên phải đeo một chiếc mặt nạ. Một người mặc y phục màu đỏ hạnh, tóc mai cài chiếc trâm cài tóc sáng lấp lánh.

Cô nương mặc y phục màu đỏ hạnh thả giấy viết thư trong tay xuống, cười nói với bọn họ: “Ngươi là Lý Phong Niên?”

Nam nhân sững sờ một lúc mới phản ứng được, thê tử của hắn đứng ở phía sau lưng hắn ló đầu ra, lo lắng hỏi có chuyện gì vậy.

Tức Hi gập giấy rồi nhét vào trong lồng ngực, nói với bọn họ: “Mấy ngày trước ngươi tìm đến một người tên là Thiên Cơ Tinh Quân, tên đó là Tinh Quân giả mạo hay đi lừa người. Các ngươi đừng hy vọng gì vào hắn ta.”

Sư An khẽ gật đầu hành lễ, nói: “Không biết các ngươi thỉnh cầu gì với Thiên Cơ Tinh Quân? Có thể nói ta nghe thử.”

“Ngươi là?”

“Sư An, Thiên Cơ Tinh Quân thật.”

Đôi phu thê liếc mắt nhìn nhau, nam tử trước mặt có khí chất nhìn bất phàm hơn đại sư trước đó rất nhiều. Bọn họ vội vàng mời Sư An và Tức Hi vào trong nhà. Nơi đây là một căn nhà chật hẹp cũ nát, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, còn có một hài tử ho không ngừng nghỉ đang nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng. Nữ nhân mắt đỏ hoe dìu hài ử ngồi dậy, nói với họ: “Thần tiên thật đến rồi, con được cứu rồi.

“Từ trước đến nay đứa út nhà ta rất thông minh hoạt bát, nhưng không biết tại sao gần đây lại mắc căn bệnh kỳ lạ, ho nhiều đến nỗi ra cả máu. Đại phu nói căn bệnh đã nguy kịch không có thuốc chữa. Thần tiên xin người ban chút từ bi, cứu con nhà ta!”

Tức Hi kéo tay Sư An bảo chàng ngồi xuống bên cạnh giường, Sư An nắm lấy tay hài tử. Dưới ánh sáng lờ mờ, Tức Hi nhìn thấy hài tử đang tò mò nhìn họ với đôi mắt to tròn xoe.

Trong khe hở dưới mặt nạ của Sư An loé lên ánh sáng mờ nhạt, giống như những ngôi sao sáng.

Đôi phu thê nhà nông nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt toát lên vẻ kinh ngạc và hy vọng. Sau khi ánh sáng mờ dần, Sư An im lặng một lúc rồi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xuống dưới đất. Chàng nhẹ nhàng nói: “Trong cơ thể cậu bé không có tà ma. Bệnh đã nặng lắm rồi, tuổi thọ sắp cạn.”

“Thần tiên, xin người hãy cứu lấy thằng bé! Ta dập đầu với người!” Vị phu nhân ấy lập tức nhào xuống đất dập đầu, nhưng được Tức Hi cản lại

Sư An lắc đầu, lạnh lùng nói: “Người các ngươi cần là đại phu tài giỏi, ta không phải thầy thuốc, không thể chữa bệnh. Nếu như các người thiếu tiền khám chữa bệnh, ta có thể giúp các ngươi.”

“Con nhà chúng tôi đã cầu cứu không sót danh y nào ở thành Phỉ Lan này… Người là thần tiên, Sư An nhìn xuống dưới, khẽ nói: “Ta không phải thần tiên, năng lực có hạn. Thành thật xin lỗi.”

Tức Hi đỡ phu nhân kia.

“Đã là thần tiên sao lại không có cách được chứ?” Phu nhân khóc lóc nói.

khóc đến nỗi nằm ngoài ra nền đất, không biết nên nói gì mới được.

Thật ra nàng không thích mọi người nói rằng thần tiên làm gì cũng được, nhưng nhìn phu nhân đau thương tan nát cõi lòng như vậy cũng thấy không nên trách móc điều gì.

Người nam nhân vẻ mặt ảm đạm từ nãy đến giờ không nói gì bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: “ Người chữa khỏi được cho các phú thương trong thành, tại sao với chúng ta thì không được? Bởi vì bọn ta không có tiền nên người mới không giúp sao? Người muốn c

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp