Trời đất ơi, nàng vừa nói gì vậy?
Mặc dù Tức Hi không nói rõ nhưng trên mặt nàng vẫn giữ vẻ
bình tĩnh, hắng giọng nói: “Không phải, chỉ là một bằng hữu của ta thích đến
thanh lâu, các cô nương trong đó dạy hắn, hắn lại dạy cho ta."
Sư An cụp mắt, cười không nói lời nào.
Tức Hi luôn ăn nói hùng hồn, nói dối như một thói quen,
nhưng bằng cách bài đó, vừa gặp Sư An, nàng sẽ đánh mất tiêu chuẩn của mình,
nói dối vài câu sẽ cảm thấy áy náy, thường Sư An còn chưa kịp nói gì thì nàng
đã tự thú nhận xin khoan hồng.
Lần này cũng không ngoại lệ, lương tâm Tức Hi cắn rứt, đẩy
Đường Phèn ra, ngồi cạnh Sư An, nghiến răng nói: “Được rồi… Được rồi, ta là
người đến thanh lâu. Thế nào? Sư mẫu của ngươi không thể có một chút đam mê
sao?"
"Đương nhiên là có thể."
"Thánh nhân đã nói rồi, đây là nhu cầu tự nhiên. Nam nữ
hoan ái, người tình ta nguyện, vừa là bản tính vừa là lạc thú, có gì phải
tránh? Nam nhân các ngươi thích mỹ nhân, nữ nhân chúng ta cũng thích mỹ sắc.
Các ngươi có mới nới cũ, trêu hoa ghẹo nguyệt, chúng ta cũng vậy! Các người có
thể đến thanh lâu, tại sao chúng ta không thể?" Tức Hi tự tin biện giải.
Sư An quay mặt về phía Tức Hi, hỏi: "Sư mẫu thích mỹ
sắc?"
Làm sao chỉ có thể nói là thích, đó phải nói là yêu, nàng
đây là một phàm tục, chỉ thích sống bằng mỹ sắc, mỹ tửu với mỹ thực.
“Khá thích.” Tức Hi vẫn kiềm chế mức độ mô tả của mình.
Sau đó, Sư An mỉm cười, không tiếp tục chủ đề này, chàng đưa
tay ra, lòng bàn tay phủ đầy vết chai mỏng chạm vào đầu nàng, nói: "Chúng
ta bắt đầu tiết học thôi."
Nói xong, chàng đứng dậy, Tức Hi đi theo sau chàng, lo lắng
nhìn Đường Phèn, Đường Phèn khẽ rên rỉ, bọn họ đạt được một nhận thức chung -
Hình như tâm trạng Sư An đang không tốt.
Mà mới nãy lúc nàng vừa luyện kiếm xong, chàng rõ ràng rất
vui.
Rất lâu sau, Tức Hi nhớ lại ngày hôm nay, nàng hỏi Sư An tại
sao lúc đó chàng đột nhiên không vui, liệu có phải chàng không thích nàng đến
thanh lâu hay không.
Sư An quay đầu lại, đột ngột đến gần nàng, hai chóp mũi chạm
vào nhau, chàng nói: "Bởi vì ta ghen."
Tham Lang tinh quân là đào hoa chi chủ, có duyên nợ trời
định, chàng đã sớm hiểu rõ điểm này. Chàng tưởng mình đã tự thuyết phục được
mình từ lâu, nhưng đôi khi chàng lại bất ngờ bị sự ghen tuông sắc bén này đâm
phải.
Rốt cuộc thì chàng vẫn chỉ là phàm nhân.
Nhưng đó là chuyện để sau này nói. Lúc này, Tức Hi không
biết Sư An đang nghĩ gì, nàng chỉ nghĩ rằng mình cư xử không đúng mực, quá
phóng đãng nên mới áy náy và hối hận.
Nói về điều này, nàng không bao giờ quan tâm đến những gì
thế nhân nghĩ về mình, trong bữa tiệc ăn mừng, khách thậm chí còn bịa ra biết
bao số chuyện cười đùa về nàng, chỉ có Sư An là ngoại lệ.
Ngay cả khi Sư An chỉ hơi cau mày với nàng, nàng cũng sẽ cảm
thấy bối rối, điều này thực sự rất kỳ lạ, nhưng Tức Hi đã quá quen với sự bất
thường này đến mức gần như không nhận ra điều đó.
…….
Cứ sau nửa tháng, khi Hạ Ức Thành đến gặp Tư Vi để báo cáo
về hành tung gần đây của y, mỗi lần y đều sẽ bí mật gặp Tức Hi.
Thấy Tức Hi gần như đã sẵn sàng cho kỳ thi đại khảo, y hỏi
nàng: "Tinh mệnh sẽ không được phong hai lần cho Tinh Quân, chỉ khi một
Tinh Quân chết đi, Tinh Quân tiếp mới xuất hiện, ngươi đã bao giờ nghĩ về điều
đó chưa, nếu ngươi thực sự bước vào lễ phong tinh, lại được phong thành Tham
Lang Tinh Quân, mọi người sẽ biết rằng Tham Lang Tinh Quân trước đó đã
chết."
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.