Trời đất ơi, nàng vừa nói gì vậy?
Mặc dù Tức Hi không nói rõ nhưng trên mặt nàng vẫn giữ vẻ
bình tĩnh, hắng giọng nói: “Không phải, chỉ là một bằng hữu của ta thích đến
thanh lâu, các cô nương trong đó dạy hắn, hắn lại dạy cho ta."
Sư An cụp mắt, cười không nói lời nào.
Tức Hi luôn ăn nói hùng hồn, nói dối như một thói quen,
nhưng bằng cách bài đó, vừa gặp Sư An, nàng sẽ đánh mất tiêu chuẩn của mình,
nói dối vài câu sẽ cảm thấy áy náy, thường Sư An còn chưa kịp nói gì thì nàng
đã tự thú nhận xin khoan hồng.
Lần này cũng không ngoại lệ, lương tâm Tức Hi cắn rứt, đẩy
Đường Phèn ra, ngồi cạnh Sư An, nghiến răng nói: “Được rồi… Được rồi, ta là
người đến thanh lâu. Thế nào? Sư mẫu của ngươi không thể có một chút đam mê
sao?"
"Đương nhiên là có thể."
"Thánh nhân đã nói rồi, đây là nhu cầu tự nhiên. Nam nữ
hoan ái, người tình ta nguyện, vừa là bản tính vừa là lạc thú, có gì phải
tránh? Nam nhân các ngươi thích mỹ nhân, nữ nhân chúng ta cũng thích mỹ sắc.
Các ngươi có mới nới cũ, trêu hoa ghẹo nguyệt, chúng ta cũng vậy! Các người có
thể đến thanh lâu, tại sao chúng ta không thể?" Tức Hi tự tin biện giải.
Sư An quay mặt về phía Tức Hi, hỏi: "Sư mẫu thích mỹ
sắc?"
Làm sao chỉ có thể nói là thích, đó phả ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.