Ngày hôm sau, Bách Thanh đến thăm Thích Phong Tảo ở khách xá ngoài cung. Thích Phong Tảo được miễn học buổi sáng vì bị thương, nhưng hắn vẫn đứng dậy dựa vào thành giường để đọc sách.
Khi Bách Thanh gõ cửa bước vào, hắn thấy Thích Phong Tảo đã đặt cuốn sách trên tay xuống từ lâu, ngẩng đầu nhìn lên.
Nam nhi mười bốn, mười lăm tuổi là lúc cơ thể đang lớn, mỗi năm một khác. Bách Thanh đã hai năm không gặp Thích Phong Tảo, cảm thấy hắn ta đã cao hơn rất nhiều, đường nét lông mày càng trở nên tuấn tú hơn. Chẳng qua tính tình của hắn thì vẫn như cũ, hướng nội lạnh lùng, rõ ràng khi còn bé rất quấn người.
Đôi mắt của Thích Phong Tảo rất tối, nhìn sâu thẳm hệt như bầu trời đêm, lúc Bách Thanh nhặt được hắn ta, chính đôi mắt này đã lay động hắn.
“Chào buổi sáng, Thiên Lương Tinh Quân.” Thích Phong Tảo cúi đầu xuống giường thủ lễ, Bách Thanh ngồi ở bên giường, cau mày nói: “Chỉ có con và ta ở đây, hà tất phải rạch ròi như vậy?”
Thích Phong Tảo bỏ tay xuống, khẽ mỉm cười.
"Tinh Quân sẽ không bao giờ già đi, con không biết nên gọi người là Bách Thanh thúc thúc hay Bách Thanh ca ca nữa."
Nếu Hạ Ức Thành ở đây, hẳn y sẽ rất ngạc nhiên, hóa ra Thích Phong Tảo cũng có thể cười, thậm chí còn nói được mấy lời dí dỏm.
Bách Thanh nghiêm nghị nói: "Ta và phụ thân con cùng thế hệ, đương nhiên con nên gọi ta là thúc thúc."
"Đến khi con lớn hơn người, con cũng có thể được gọi người là thúc thúc sao?"
Bách Thanh mở miệng, nhưng lời nói lại như mắc kẹt trong cổ họng không thể phát ra được. Hắn không thể nói điều đó - rằng Thích Phong Tảo không bao giờ già hơn hắn được, hắn ta có thể sẽ chết trước khi trưởng thành.
Điều này thực sự quá tàn nhẫn.
Vì vậy, Bách Thanh đổi chủ đề, hắn hỏi: "Thương thế của con thế nào rồi?"
“Chỉ bị chấn động chút, không có việc gì cả.” Thích Phong Tảo trả lời.
Bách Thanh nói với hắn
về hình phạt của Dư Tiêu, nhưng che giấu sự tình Sư An cho Dư Tiêu Chúc phù.
Hắn hỏi Thích Phong Tảo rằng Dư Tiêu cướp đi phù chú của hắn như thế nào, Thích
Phong Tỏa lấy từ dưới gối ra mấy tấm bùa, chọn ra một tấm.
"Chính là cái này,
phong ấn phá hỏa cách, mấy ngày trước hắn ta hỏi con về phép thuật này trong
lớp phù chú, không nghĩ tới sẽ được dùng
để trộm kiếm."
Bách Thanh nhận lấy lá
bùa, thầm ngạc nhiên trước thiết kế tinh xảo của nó, ngay cả khi người sử dụng
có linh lực phổ thông cũng có thể tạo ra uy lực cực đại. Lần cuối cùng hắn nhìn
thấy một bùa chú như vậy là khi đang phê duyệt câu trả lời trong bài thi của
Tức Hi.
“Còn một điều nữa… Bách
Thanh thúc thúc.” Thích Phong Tảo trông có vẻ do dự, hắn ta liếc nhìn chiếc
giường được sắp xếp gọn gàng đối diện, sau đó lại nhìn Bách Thanh, nói: “Xá hữu
cùng phòng với con, khách nhân của Cự Môn Tinh Quân, Hà Nghệ công tử, có điểm
hơi kỳ lạ."
Bách Thanh thu hồi lại
tâm tư trên phù chú, nghi ngờ hỏi: "Hà Nghệ? Vị công tử đã đả thương Dư
Tiêu trước đây à?"
"Vâng lần đầu tiên
gặp hắn, con phát hiện hắn thường xuyên bị mấy thứ yêu ma quỷ quái đi theo quấn
lấy, nhưng hắn dường như đã quen rồi. Hắn ta vì người Vân Thanh Môn mà làm tổn
thương Dư Tiêu nhưng thật ra lại thủ hạ lưu tình. Mấy ngày trước, Dư Tiêu còn đến
cảm tạ hắn, bọn họ nói chuyện riêng rất lâu. Ngày hôm qua, Dư Tiêu đánh cắp Bất
Chu Kiếm, màn đêm vừa buông xuống, Hà Nghệ cũng biến mất ngay, cả đêm không
thấy trở lại." Thích Phong Tảo hơi nhíu mày, nghiêm túc nói: "Có quá
nhiều sự trùng hợp, con luôn cảm thấy có gì đó không ổn."
Vẻ mặt Bách Thanh trở
nên nghiêm túc, sau khi nghe điều này, hắn nói: "Ta sẽ hỏi Tư Vi về chuyện
này."
Trên mái nhà của Khách
Tam Xá, Hạ Ức Thành nghe xong cuộc trò chuyện giữa hai người, đặt viên gạch
trong tay xuống. Y thở dài ngước nhìn bầu trời trong vắt không một gợn mây, lắc
đầu cười.
Có vẻ nh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.