Sau khi tất cả Tinh Quân xử lý xong chuyện của Dư Tiêu, sắc
trời cũng đã tối, Tư Vi lơ đãng rời khỏi Thượng Chương Điện, trở về tẩm phòng.
Nàng vừa mở cửa thì thấy gian phòng tối om, một bóng người
mặc y phục đỏ đang ngồi ở bàn, uống trà hoa của nàng, trong đôi mắt phượng hiện
lên nụ cười xảo quyệt.
Y thắp đèn rất tự nhiên, mười ngón tay thon dài trông rất
thích hợp để chơi nhạc cụ, ánh sáng lờ mờ in lên khuôn mặt y. Mặc dù y đã thay
đổi dung mạo nhưng khóe mắt đuôi mày vẫn bay bay, không thể che đậy được khí
tức tà ác trên người.
"Ta đoán chắc ngươi sẽ nổi cơn thịnh nộ. Ngươi cho rằng
chuyện của Dư Tiêu có liên quan đến ta, cho nên ta ở sẵn chỗ này chờ ngươi trả
hỏi, đỡ mất thời gian ngươi lại ra khỏi cung tìm.Thế nào, thấy ta có chu đáo
không?" Hạ Ức Thành luôn nói năng lanh lẹ với nụ cười ranh mãnh. Khi thắp
đèn lên, quay lại nhìn Tư Vi, y sửng sốt.
Y cố nén cười, hỏi: "Ngươi sao vậy? Sao lại có biểu cảm
như vậy?"
"Biểu cảm như thế nào?"
“Biểu cảm như sắp khóc đến nơi.” Hạ Ức Thành vừa nói xong
thì giơ tay lên đỡ, chuẩn bị đón lấy nắm đấm của Tư Vi. Nhưng Tư Vi không ra
tay động thủ với y như thường lệ, nàng ấy nhìn Hà Ức Thành một lúc rồi ngồi
xuống chiếc ghế đối diện y như chưa từng nghe thấy những lời đó, tự rót cho
mình một tách trà.
"Ta biết chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi
có thể quay về.“ Nàng ấy vẫn còn hơi lơ đễnh.
"Dư Tiêu thế nào?"
"Thụ hình roi, bị đuổi khỏi cung."
Hạ Ức Thành quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: "Mối quan hệ
của ngươi với hắn rất tốt sao? Cảm thấy đáng tiếc cho hắn à?"
"Ta chưa từng nói vậy… Chẳng qua… Ta nhớ tới một
chuyện." Tư Vi trầm mặc một lát mới nói ra câu này.
Dư Tiêu giống như một tấm gương, nàng ấy nhìn thấy hắn như
nhìn thấy mình một lần nữa. Cần mẫn nỗ lực, không cam tâm, khoảng cách thiên
phú, những từ ngữ này quen thuộc đến như thế.
Những câu chữ đó đã ám ảnh nàng trong rất nhiều năm.
Trong giới đệ tử ai cũng nghĩ nàng là người chăm chỉ nhất,
ghi chú gọn gàng nhất, chú thích cũng chi tiết nhất, bắt đầu lớp học buổi sáng
sớm nhất, kết thúc buổi chiều muộn nhất.
Sư phụ ẩn cư nhiều năm, chỉ có kỳ thi hàng quý duy nhất vào
tháng ba, mười đệ tử đứng đầu mới có cơ hội diện kiến sư phụ. Ở một nơi hội
tụ nhiều nhân tài như Tinh Khanh Cung, nàng ấy phải học tập nỗ lực hơn nữa, chỉ
để được gặp sư phụ nhiều ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.