Các Tinh Quân tập trung tại Thượng Chương điện. Lúc Dư Tiêu
được đưa đến Thượng Chương điện, vẻ mặt đã từ bi thương chuyển thành cam chịu.
Hắn quỳ sụp xuống đất, nói với Sư An đang đứng trong sảnh: "Dư Tiêu ta đa
tạ cung chủ vì đã giúp dẫn độ tâm ma."
Sư An khẽ gật đầu. Bách Thanh oán hận hỏi: "Ngươi luôn
cần cù, cố gắng. Tại sao lại phải đi cướp Bất Chu kiếm để gây ra đại họa như
vậy hả!"
Cơ thể Dư Tiêu run lên, lưng càng thêm thấp.
"Ta…."
Hắn không biết phải nói hay thanh minh thế nào.
Xuất thân của hắn bình thường, chỉ là nhi tử của nô tỳ của
môn chủ Vân Thanh môn, khi Bách Thanh đến Vân Thanh môn làm khách, hắn đã được
tuyển chọn làm đệ tử của Tinh Khanh cung. Đó là lần đầu tiên hắn thấy phụ mẫu
của mình, những người chịu cảnh nô bộc suốt nhiều năm qua, ngẩng đầu nhìn lên,
để lộ ánh mắt kiêu ngạo vui mừng.
Đích tử của môn chủ Vân Thanh môn, Vân Trí, lại không được
chọn. Hắn là kẻ vô cùng độc đoán, vì tức giận nên đã dùng mọi cách để xúc phạm
và coi thường hắn và phụ mẫu hắn, nói hắn được chọn vì tuổi trẻ khí thịnh, vì
vậy hắn đã lập lời thề trước mặt Vân Trí rằng một ngày nào đó hắn nhất định sẽ
trở thành người đứng đầu Tinh Khanh Cung.
Hắn nghe nói trước đây chỉ có Thiên Cơ Tinh Quân Sư An làm
được điều này, việc đó nhất định sẽ rất tuyệt vời, nếu Sư An có thể làm được
thì hắn cũng có thể, hắn cũng sẽ trở thành một người vĩ đại.
Nhưng nơi như Tinh Khanh Cung - nơi hội tụ những nhân tài từ
khắp thiên hạ về đây, hắn cũng được xem là "thần đồng" nổi tiếng khi
còn ở Vân Thanh Môn, nhưng chỉ khi đến Tinh Khanh Cung mới phát hiện ra những
người như hắn chỉ có thể được coi là bình thường.
Giống như Thiên Lương Tinh Quân đã nói, Dư Tiêu luôn nỗ lực,
cố gắng. Trong số các đệ tử, hắn là người thức dậy sớm nhất để luyện võ và cũng
là người nghỉ ngơi muộn nhất. Rõ ràng, hắn đã làm hết khả năng của mình nhưng
chỉ có thể miễn cưỡng xếp ở hàng giữa trong số các đệ tử của Tinh Khanh Cung,
càng không thể lọt vào danh sách 50 người trong mỗi cuộc khảo thí.
Hắn tuyệt vọng phát hiện ra mình không phải là một người
thiên tài, khoảng cách về tài năng dường như không thể bù đắp, tất cả những gì
hắn làm chỉ được xem như giọt nước tràn ly.
Lần này, Vân Trí và Vân Tụng đến Tinh Khanh Cung làm khách,
bọn họ tận dụng cơ hội này để chế nhạo hắn bằng mọi cách, nhưng hắn không có
cách nào bác bỏ, chỉ có thể giữ chút lòng tự trọng, thà bị ba mươi nhát dao
chém xuống còn hơn là phải quỳ xuống.
Hắn nghĩ, nếu tài năng của hắn cao hơn thì tốt rồi, nếu có
cách có thể biến hắn trở thành một thiên tài thực sự giống như Sư An và Thích
Phong Tảo thì thật tốt.
***
"Có câu nói rằng, mặc dù Bất Chu Kiếm là một thanh hung
kiếm nhưng vô cùng mạnh mẽ. Nếu có thể kiểm soát nó, ngươi có thể tăng cường tu
vi của mình. Sư An sư huynh mạnh mẽ như vậy, một phần lý do cũng bởi là vì
huynh ấy có Bất Chu Kiếm." Yến Yến vừa nói vừa gõ hạt dưa.
Sau khi hỗn loạn qua đi, Tức Hi tìm Chức Tình, Yến Yến và
Lan Nhân để hiểu rõ tình hình. Nàng đốt lửa trong phòng, ba người ngồi quanh
bàn cắn ăn hạt hướng dương. Tức Hi chống cằm, khinh thường nói: “Cũng đúng,
nhưng hắn thật sự cho rằng mình có thể điều khiển kiếm à? Bất Chu Kiếm là loại
pháp khí gì chứ, nó không thể bị phá hủy mà chỉ có thể bị phong ấn, trăm năm
qua nó chỉ cúi đầu trước Sư An. Sư An có thể khống chế được nó thì hắn cho rằng
mình cũng có thể làm được chắc?"
Hai tay Chức Tình ôm mặt, nàng thở dài, nói: "Đại khái
là do bị ép nên nóng nảy, tâm bị quỷ mê hoặc. Dư Tiêu sư đệ luôn mạnh mẽ. Nghe
nói, gia đình của hắn là hạ nhân ở Vân Thanh môn. Hắn được tuyển chọn nhập cung
làm đệ tử đã là vinh hạnh to lớn, phụ mẫu cũng được hãnh diện, làm sao hắn có
thể chấp nhận tuyệt vọng lui về chứ.”
"Vậy thì hắn cũng không thể cướp Bất Ch ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.