Đêm hôm đó, Cố Kiêu Dương nhốt mình trong phòng soạn ra các điều khoản, chuẩn bị chu đáo tất cả mọi thứ, để có thể khiến cho Thẩm Thanh không có lý do từ chối được.

Sáng sớm hôm sau, Cố Kiêu Dương đến lớp học, háo hức chờ đợi Thẩm Thanh xuất hiện. Chờ mãi tới khi tiếng chuông vào học vang lên, Thẩm Thanh mới tới muộn.

“Thẩm Thanh, chúng ta làm một giao dịch được không?”

Thẩm Thanh vừa mới ngồi xuống, Cố Kiêu Dương đã nói vào tai cậu, nhưng cậu lại ngạc nhiên hơn, bởi vì đây là lần đầu tiên Cố Kiêu Dương gọi tên cậu, mãi sau mới nhận ra là hắn muốn làm một cuộc giao dịch với mình.

Thẩm Thanh quay đầu nhìn hắn, lại hỏi: “Giao dịch gì?”

Cố Kiêu Dương không muốn chuyện này bị bất kỳ ai khác biết, bèn ghé sát vào người Thẩm Thanh, sau đó lấy từ trong ba lô ra bản hợp đồng mà bản thân mất cả buổi tối trầm tư suy nghĩ mới soạn xong đưa cho cậu.

Cố Kiêu Dương ghé vào rất gần, thậm chí Thẩm Thanh còn có thể nhìn thấy hàng mi cong vút rõ ràng của hắn, làn da trắng như tuyết, trên người đối phương còn thoang thoảng hương bưởi thơm mát.

Thẩm Thanh lấy lại bình tĩnh, nhận lấy tờ giấy viết kín chữ rồi nhìn lên: “Bên A Cố Kiêu Dương, bên B Thẩm Thanh. Bên A chịu hoàn toàn chi phí ăn ở và chi phí liên quan của bên B, bao gồm các khoản ăn, ở, nhu yếu phẩm hàng ngày…; Bên B có trách nhiệm giải quyết những khó khăn mà bên A gặp phải trong quá trình lưu trú như sau:

Một, mỗi ngày bên B phải có trách nhiệm đánh thức bên A, không được dùng phương thức đánh chửi gây bất lợi cho bên A. Hai, bên B có trách nhiệm phụ trách xếp hàng múc cơm cho bên A; Ba, bên B có trách nhiệm giặt quần áo cho bên A (Ngoại trừ quần áo lót); Bốn, Bên B chịu trách nhiệm giữ gìn vệ sinh toàn bộ phòng ký túc; Năm, bên A được đưa ra những yêu cầu hợp lý trong thời gian lưu trú.

Sau khi đọc xong, Thẩm Thanh còn nhìn thấy bên dưới có ký tên và ngày hiệu lực, chỉnh sửa khá sang trọng.

Cố Kiêu Dương thấy Thẩm Thanh đã đọc xong liền vỗ vai cậu: “Thế nào, cậu có đồng ý không?”

“Không đồng ý.”

“Tại sao?”

Cố Kiêu Dương cảm thấy khó hiểu, rõ ràng chuyện này đều có lợi cho đôi bên mà.

“Không vì sao cả, tôi không muốn nhận giúp đỡ kiểu này.”

Thật ra những yêu cầu của Cố Kiêu Dương không hề khó, nhưng càng như vậy cậu lại càng không thể đồng ý được, cậu đã từng đi rửa chén thuê, cậu biết cần phải rửa bao nhiêu thì mới có được như vậy, cậu không muốn lợi dụng Cố Kiêu Dương.

“Cái gì?” Cố Kiêu Dương nhìn xung quanh, không thấy ai chú ý tới bọn họ, liến nhích người lại gần, nói nhỏ: “Không phải vì cậu thiếu tiền nên tôi mới nghĩ ra chuyện này đâu. Hầy, thôi được rồi, để tôi nói thật với cậu nhé, tôi muốn ở lại trường, nhưng ba tôi không cho, ông ấy nghĩ không có ai chăm sóc tôi sẽ không thể sống được. Thế nên tôi đã lập giao kèo với ông ấy, nếu tôi có thể làm quen được ở trong ký túc xá, chỉ cần tôi trụ được một tuần không đòi về nhà, ông ấy sẽ cho tôi ở lại, cậu giúp tôi đi mà!”

Nói xong những lời này, Cố Kiêu Dương cũng không làm bộ làm tịch nữa, dù sao đến lúc hai người chung một phòng, tính tình xấu người kia cũng sẽ biết được, thế nên hắn bất chấp nói: “Tôi không thích xếp hàng tại vì tôi không thích đám đông, tôi không muốn giặt quần áo, không muốn quét dọn vệ sinh… Nếu ở một mình chắc chắn sẽ không trụ nổi, sẽ thua, cậu đồng ý với tôi đi mà!” Vừa dứt lời, hai tay còn kéo kéo áo Thẩm Thanh, giống như trẻ con đang làm nũng.

Không biết sao, nhưng Cố Kiêu Dương thật sự rất giỏi làm nũng, hoặc là Thẩm Thanh chưa từng bị người khác làm nũng, Thẩm Thanh hoàn toàn bị đánh gục, giọng Cố Kiêu Dương cũng không thái quá, chỉ là dịu dàng hơn bình thường một ít, chu miệng, tỏ vẻ tủi thân, ánh mắt lại ướt át như cún con, nếu người khác không đồng ý thì giây tiếp theo hắn sẽ khóc thật luôn.

Thế cho nên, cậu không thể không đồng ý được.

Thẩm Thanh vừa mới gật đầu đồng ý, dáng vẻ tủi thân của Cố Kiêu Dương nháy mắt biến mất tăm, hắn lấy một cây bút đặt vào tay Thẩm Thanh, ý bảo cậu mau mau ký tên.

Sau khi ký tên, lăn vân tay, Cố Kiêu Dương cẩn thận gấp tờ giấy lại cất đi, sau đó trao đổi mã wechat với Thẩm Thanh.

“Đợi bên phòng ký túc có thông báo tôi sẽ nói với cậu sau nhé, cậu chỉ cần thu dọn sẵn hành lý để chuyển tới ở thôi, những chuyện khác cứ để tôi lo.”

Cố Kiêu Dương nhướn mày nhìn Thẩm Thanh, sau đó vui vẻ xoay người đi, trong đầu bắt đầu tính toán cuối tuần sẽ đi mua sắm một phen.

Mãi tới khi tan học, Cố Kiêu Dương chỉ kịp nói câu hẹn gặp lại với Thẩm Thanh rồi chạy nhanh như chớp ra ngoài. Có lẽ bị cảm xúc của hắn chịu ảnh hưởng, Thẩm Thanh bắt đầu cảm thấy ở lại trường là một chuyện khá vui.

Không giống như những ngày cuối tuần trước đây, bình thường Cố Kiêu Dương sẽ ngủ nướng tới tận trưa mới dậy ăn cơm, nhưng thứ bảy tuần này hắn dậy rất sớm, mặc váy áo tươm tất – một chiếc váy nhạt màu liền thân, bên ngoài mặc áo sơ mi chống nắng, tóc dài cũng được buộc bằng một chiếc khăn lụa màu vàng nhạt, rất có hơi thở mùa hè. Cuối cùng hắn xách theo một chiếc túi nhỏ ra ngoài.

Cố Kiêu Dương gọi xe tới trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, từ khu mỹ phẩm tới khu trang sức, từ khu quần áo tới khu bách hóa, sau khi càn quét một trận, hắn vui tới nỗi ứa nước miếng. 

Tới khu bách hóa, Cố Kiêu Dương không ngờ lại gặp được người quen.

“Thẩm Thanh, sao cậu lại ở đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play