Thẩm Thanh bước vào lớp học, hàng giữa và cuối chỉ còn lại vài ghế trống. Cậu ngồi xuống mới phát hiện bạn cùng bàn với mình là một nữ sinh, đối phương nằm ghé trên bàn, mái tóc dài mượt xõa tung.

Bởi vì giáo viên chưa tới nên Thẩm Thanh chỉ có thể ngồi ngẩn ngơ tại chỗ, cẩn thận nhẹ nhàng để không ảnh hưởng tới người bên cạnh, người bên cạnh giống một nữ sinh, cũng mặc đồng phục nữ, nhưng không hiểu sao Thẩm Thanh lại thấy có gì đó rất lạ, người này có vẻ cao hơn so với những cô gái khác, ngoài trừ cái này ra còn thiếu thiếu gì đó.

Không chờ Thẩm Thanh suy nghĩ thêm, giáo viên chủ nhiệm đã cầm tài liệu hớt hải chạy vào, người bên cạnh cuối cùng cũng có chút động tĩnh.

Giáo viên chủ nhiệm lớp tên là Lý Tấn, lớp Thẩm Thanh là lớp đầu tiên thầy làm chủ nhiệm, tuổi thầy giáo cũng còn trẻ nên muốn hòa nhập cùng với học sinh, anh không yêu cầu từng học sinh một đứng lên giới thiệu mà để cho chúng tự làm quen với nhau.

“Cố Kiêu Dương.”

“Có~”

Cố Kiêu Dương điểm danh xong thì ngồi xuống, hắn liền phát hiện ra bạn mới bên cạnh đang chăm chú nhìn mình.

“Sao? Sợ à?”

Thật sự là dọa cậu sợ chết rồi, mặc dù hắn chỉ nói đúng một từ, nhưng Thẩm Thanh vẫn nghe ra được đây là giọng con trai, hơn nữa vừa rồi cậu đã quan sát cẩn thận, Cố Kiêu Dương có yết hầu, mặc dù không rõ cho lắm, ngực cũng bằng phẳng. Xem ra, Cố Kiêu Dương không cố ý giả gái mà là một cậu trai đang mặc đồ nữ.

“Không sao, lúc đầu tôi nhầm cậu là con gái, xin lỗi nhé.”

Đúng là cậu đã nhận nhầm trước, Thẩm Thanh suy nghĩ.

Cố Kiêu Dương bật cười, hắn cảm thấy người này rất thú vị, chuyện này cũng chẳng phải là lỗi của Thẩm Thanh, dù sao mười mấy năm qua số người nhận lầm hắn là con gái cũng không hề ít.

Thẩm Thanh nhìn thấy Cố Kiêu Dương cười, nhịp tim đang đập lỡ mất một nhịp, người này quá đẹp, nếu không mặc đồ con gái cũng vẫn rất đẹp, hắn cười rộ lên, đôi mắt cong cong, bên miệng cũng để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, mũi nhỏ cũng cao thẳng, hắn còn có một mái tóc đen dài tới thắt lưng, chẳng khác gì một búp bê Barbie tinh xảo.

Thẩm Thanh vô thức nhớ tới trường cũ đã từng mở bình chọn, chọn  ra hoa khôi xinh nhất trường, cậu cảm thấy cô hoa khôi kia so với người trước mắt mình chẳng bằng một phần mười nữa kìa.

“Thẩm Thanh, lát nữa tan học tới văn phòng thầy một chút, các bạn học khác có thể trở về, ngày mai chúng ta vào học chính thức.”

Lý Tấn nói xong liền trở về văn phòng.

Lời của thầy giáo làm Thẩm Thanh hoàn hồn, cậu lập tức đứng dậy đi tới văn phòng.

Cố Kiêu Dương vừa ra cổng trường đã nhìn thấy xe của anh trai mình, hắn cong môi muốn trêu anh một lát.

Cố Tử Kỳ nhìn thấy em trai mình không vui đi lên xe, dùng đầu gối cũng biết có chuyện, liền mở miệng dỗ dành: “Được rồi, đừng khó chịu nữa, không phải em không muốn dừng lại sao, đợi lúc về anh sẽ nói chuyện với ba. Bây giờ chúng ta về nhà thôi, chị Kim đã nấu cơm tối rồi, ba cũng đang đợi em ở nhà, nếu không đưa em về đúng giờ, lát nữa anh sẽ bị phạt quỳ trên sàn nhà đấy.”

“Anh à, đấy là anh nói đó, quy định rất rõ ràng, học sinh cấp ba đều phải ở lại, kia cũng là quy định của ba, tại sao em lại không được ở đây chứ?”

“Không phải là không được, ba chỉ sợ em ở một mình không biết chăm sóc bản thân, em biết ba yêu thương em nhiều như thế nào mà.”

“Hừ, dù sao em đã quyết định ở lại đây rồi.”

“Được được được.”

Khác với khung cảnh ấm áp bên phía Cố Kiêu Dương, ở văn phòng, Thẩm Thanh cau mày nhìn lá đơn xin giảm phí ăn ở được giáo viên chủ nhiệm đưa cho.

Thẩm Thanh khác với những học sinh khác, không vào một trường cấp ba bình thường mà thi vào một trường tư dành cho con nhà giàu, tên là trường trung học Sùng Dương. Đáng lẽ Thẩm Thanh chẳng có cơ hội để ăn học ở trường này nhưng trường đã được hiệu trưởng tài trợ, thế nên ông đã tổ chức một cuộc thi không giới hạn, top mười những thí sinh có kết quả cao nhất sẽ được học tại trường với mức học phí ngang với các trường công lập.

Thẩm Thanh nghĩ, sau cùng vẫn từ chối đơn xin miễn giảm, mặc dù nếu được miễn giảm thì sẽ tiết kiệm được một khoản tiền đáng kể, cũng có chỗ ăn, chỗ ở tại trường. Trường trung học Sùng Dương có tiếng là ngôi trường nổi tiếng bởi lòng hảo tâm. Nói như vậy nhưng giá cả cũng không hề thấp, một nguyên nhân nữa là Thẩm Thanh không muốn quá thân cận với những bạn học khác, cho dù là vì lòng tự trọng hay cái gì cũng thế, hạn chế gần gũi thì sẽ làm giảm bớt khoảng cách chênh lệch trong lòng cậu với họ.

Lý Tấn vẫn muốn thuyết phục cậu: “Trường còn có tiết tự học buổi tối, sẽ có giáo viên tới dạy phụ đạo. Thầy đã xem địa chỉ của em, ở đó cách trường quá xa.”

Làm giáo viên chủ nhiệm lớp Thẩm Thanh, Lý Tấn cảm thấy đau lòng cho cậu học sinh này, anh biết cậu đi xe đạp tới trường, xe đạp cũ xiêu vẹo đạp tới nơi này cũng phải mất cả tiếng đồng hồ, cậu phải dậy sớm hơn học sinh bình thường cả tiếng, ngủ cũng muộn hơn họ cả tiếng, làm giáo viên chủ nhiệm, thật sự không muốn thấy học sinh của mình vất vả như vậy.

Thẩm Thanh biết nỗi khổ của thầy giáo, trước kì thi tuyển sinh, Lý Tấn chính là giám thị coi thi cậu, bây giờ lại trở thành giáo viên chủ nhiệm, “Thật sự không cần ạ, em cảm ơn thầy.”

Lời nói luôn lãnh đạm bây giờ đã có thêm vài phần cảm kích.

Lý Tấn nghe cậu nói vậy cũng không nói thêm nữa, xem ra Thẩm Thanh chính là một đứa trẻ bướng bỉnh, có chính kiến không dễ bị lay động. “Được rồi, lá đơn này em cứ cầm lấy, cũng muộn rồi, em về trước đi, ngày mai là khai giảng chính thức, nghỉ ngơi sớm để lấy tinh thần học.”

“Vâng, em cảm ơn thầy ạ.” Thẩm Thanh nói cảm ơn lần nữa, sau đó quay người đi, ra khỏi trường học, cậu cưỡi trên chiếc xe đạp cũ kỹ để về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play