Đến khi chuông vào học vang lên, Thẩm Thanh mới tỉnh dậy, mấy ngày hôm nay cậu đều nghỉ trưa ở phòng học, tuy rằng nằm bò ra ngủ cũng không thoải mái, nhưng cậu luôn ngủ rất sâu, từ khi tới trường này, thời gian nghỉ ngơi của cậu thu gọn lại trong hai giờ.

Thẩm Thanh ngủ trưa tới nỗi mê man, tiết học đầu tiên nghe chưa hiểu đã tan học.

Vừa mới tan học, lớp phó thể dục và lớp trưởng đã gọi cả lớp ra sân thể dục. Thẩm Thanh đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại nhìn thấy Cố Kiêu Dương đang uể oải ngồi trên ghế.

Cố Kiêu Dương xịt một đống kem chống nắng lên mặt, sau đó lấy một cái ô nhỏ và khăn giấy ra, rồi mới đứng dậy đi ra sân thể dục.

Vừa bước ra khỏi cửa, chưa kịp đợi ánh nắng chạm tới da, Cố Kiêu Dương đã bung dù, một mảng xanh dương nổi bật trong đám đông.

Đúng thật là “Kiều Kiều” công chúa mà, Thẩm Thanh suy nghĩ, một tí da thịt cũng không được phơi ra.

Tới sân thể dục rồi, tiếng chuông vẫn chưa kêu lên, Cố Kiêu Dương ngồi xổm dưới ô như một cây nấm màu xanh lam, tới khi chuông reo lên, hắn mới đứng dậy xếp cuối hàng, vừa vặn đứng bên cạnh Thẩm Thanh.

Giáo viên thể dục cũng không muốn làm khổ học sinh, chỉ sắp xếp cho họ chạy hai vòng quanh sân, chạy xong là có thể tự do hoạt động.

Cố Kiêu Dương tự chắc chắn bản thân mình đã chuẩn bị đầy đủ, tóc buộc cao, thay quần dài, chuẩn bị giày thể thao, nhưng vừa chạy được nửa đường hắn đã muốn xỉu ngang, làn da cũng bị ánh mặt trời hun cho đỏ lên. Ngay lập tức hắn cắn răng muốn gia tăng tốc độ, đột nhiên một bóng người vụt ngang qua trước mắt.

Lúc ở phía sau, Thẩm Thanh đã chú ý tới Cố Kiêu Dương, vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy một bóng dáng cao ráo mảnh khảnh cúi đầu chạy về phía trước, đột nhiên cậu nhớ tới lần đầu tiên gặp Cố Kiêu Dương, đã nhận lầm hắn là nữ sinh, cẩn thận quan sát, ngoại trừ quần áo nữ cùng với tóc dài ra thì bởi vì hắn quá gầy, cả người nhìn rất mảnh khảnh, không có chút thịt thừa nào, cơ bắp trên người cũng rất mỏng. 

Nhìn thấy hắn chạy trên sân thể dục, chẳng khác gì một trận gió cũng có thể thổi bay.

Không biết loại cảm xúc nào dẫn dắt, ở thời điểm này cậu lại ý thức, chạy tới bên người Cố Kiều Dương, nói: “Nắm lấy tay tôi, tôi chạy cùng cậu.”

Cố Kiêu Dương cũng không rảnh bận tâm tại sao Thẩm Thanh lại giúp mình, hắn dơ tay lên, đem một nửa trọng lực lại. Thể lực Thẩm Thanh không tồi chút nào, mang theo hắn vẫn chạy kịp lớp, cho dù có chạy hai vòng, hô hấp cũng chỉ nặng nề hơn một chút.

Tới khi giáo viên thể dục kêu giải tán, Cố Kiêu Dương liền kéo Thẩm Thanh tới chỗ mình vừa ngồi xổm, chẳng quan tâm nó có bẩn hay không, trực tiếp ngồi xuống bậc thềm, rồi bung dù lên.

Cố Kiêu Dương dùng chân kẹp lấy cán ô, sau đó lại lấy khăn giấy cùng với gương soi ra, cẩn thận lau mồ hôi trên trán rồi quay sang nói với Thẩm Thanh: “Hôm nay cảm ơn cậu nhé, cậu nhớ chờ tôi một chút, lát nữa mời cậu uống nước.”

Hắn thật lòng muốn cảm ơn Thẩm Thanh, thể lực hắn rất kém, nếu không phải Thẩm Thanh dìu hắn cùng chạy thì có lẽ bản thân sớm đã té xỉu trên sân thể dục rồi. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Nghe thấy Cố Kiêu Dương nói, Thẩm Thanh quay đầu nhìn hắn, lúc này mới phát hiện ra, mặt hắn đỏ bừng, không riêng gì mặt, cánh tay cũng như vậy, đỏ rực một mảng, cậu muốn hỏi nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Cố Kiêu Dương biết cậu đang nhìn mình, cũng chẳng quay đầu lại, chỉ giải thích: “Tôi bị dị ứng với tia cực tím, nếu da tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mặt trời sẽ bị đỏ lên, thế nên tôi rất sợ ánh sáng mặt trời.”

Hóa ra không phải do õng ẹo  mới sợ phơi nắng.

Chiếc ô trên đùi Cố Kiêu Dương bị Thẩm Thanh cầm lấy, vững vàng che trên đầu hắn, hai chân cũng thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù biết Thẩm Thanh có ý tốt nhưng hắn vẫn nói: “Không được để tôi phơi nắng, một chút cũng không được đâu đấy!”

Thẩm Thanh: “Sẽ không để cậu phơi nắng.”

….

Cố Kiêu Dương nói rất giữ lời, lúc đi ngang qua căng tin hắn đã mua hai chai nước, không hỏi Thẩm Thanh thích uống gì, cảm thấy có hỏi cũng không ra bèn cầm một lọ nước uống thể thao đưa cho cậu.

Nhưng tới tận khi tan học, cậu ta vẫn chưa uống nó. Cố Kiêu Dương biết chuyện thì không vui chút nào, lần đầu tiên trong đời hắn đi mua đồ uống cho người khác, thế mà người ta không cảm kích hắn.

Thẩm Thanh chẳng hiểu tại sao Cố Kiêu Dương không vui, nhưng cậu không muốn thấy bộ dạng tức giận của hắn nên đành cầm lấy nói về nhà sẽ uống, rồi nhét vào chiếc cặp đầy sách của mình.

Cố Kiêu Dương: “Về nhà? Cậu không ở lại trường sao?”

Thẩm Thanh: “Không.”

Cố Kiêu Dương cảm thấy rất kỳ lạ, lại hỏi: “Tại sao vậy? Vậy cậu không có phòng ở à?”

“Nhà tôi ở ngoại ô phía Tây, bởi vì không đủ tiền.”

Thẩm Thanh nói xong liền quay người đi về.

Rõ ràng cậu có thể bịa ra nhiều lý do khác, nhưng cậu lại buột miệng nói ra câu không đủ tiền. Không hiểu tại sao, nhưng Thẩm Thanh không muốn nói dối trước mặt Cố Kiêu Dương, càng không muốn dùng lời nói dối để bảo vệ lòng tự trọng của mình.

Cố Kiêu Dương vừa lên xe đã hỏi anh trai nhà mình, ngoại ô phía Tây là ở nơi nào.

Cố Tử Kỳ đáp: “Ngoại ô phía Tây là phía Tây bên ngoài thành phố, cách nơi này rất xa. Ở đó có nhà máy và làng mạc, là vùng nông thôn. Tại sao tự nhiên em lại hỏi cái này?”

Cố Kiêu Dương: “Không có gì, bạn cùng bàn em sống ở đó.”

Cố Tử Kỳ: “Không tệ nhỉ, còn kết được bạn nữa, chỗ đó cách nơi này rất xa, giao thông công cộng cũng không có, nếu không có xe hơi, muốn tới đó cũng mất cả tiếng đồng hồ.”

Trong lòng Cố Kiêu Dương lập tức nảy sinh ra một ý tưởng, hắn nhớ tới mấy yêu cầu trước tiên của Kha Chí Viễn, hắn lên kế hoạch sẽ làm một cuộc giao dịch với Thẩm Thanh. Vừa lúc ngày mai lại là thứ sáu, nếu Thẩm Thanh đồng ý, hắn có thể lợi dụng mấy ngày cuối tuần để chuẩn bị tốt chỗ ở cho mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play